Tác giả: tuyệt Diễm Giọng đọc: Hà Diễm
Replay Blog Radio: Đừng hỏi bởi vì sao anh yêu em
Lời tỏ tình đêm giáng sinh
Đừng nghĩ tôi đã già khi tuổi trẻ chưa bao giờ muộn
Đôi ta làm việc trên tình các bạn ở bên dưới tình yêu thương
Bạn thân mến! Đã lựa chọn làm người thứ ba là các bạn phải chấp nhận lặng lẽ đau, lặng lẽ thương tổn. Nhưng bởi vì là người thứ ba, tín đồ thừa ra trong một cuộc tình yêu cầu đến nỗi đau các bạn cũng yêu cầu đau sau bạn khác. Bạn thậm chí còn không có đủ tư phương pháp để cực khổ vì trong cuộc tình này chúng ta vốn chẳng bao gồm danh phận, ko được quá nhận. Chỉ vì một người lũ ông ích kỷ, coi tình thân như một tờ chăn eo hẹp và chật nên tín đồ này ấm thì bạn kia lạnh. Khi chúng ta đang thích hợp với chút tình rơi rớt, lâm thời bợ, cũng là lúc tất cả một người thiếu phụ khác đang tan nát cõi lòng. Bạn đang xem: Có những nỗi đau chỉ dành riêng cho kẻ thứ ba…
Có mọi người bầy ông rất có thể yêu fan này mà lại vẫn sẵn sàng lên giường với những người khác, với họ, fan để yêu, để cưới với những người để vui chơi qua đường trọn vẹn khác nhau. Khi yêu cầu lựa chọn, liệu bao gồm bao nhiêu fan từ bỏ người mình yêu nhằm đến với người thứ ba? Mời bạn lắng nghe truyện ngắn:
Anh trực thuộc về cô ấy, còn tôi là bạn thứ ba (Tuyệt Diễm)
Làm gì gồm ai tự nguyện làm người thứ ba. Ai cũng mong được ở kề bên người mình yêu mang lại trọn đời, bản thân thuộc về tín đồ ấy, và bạn ấy là của mình. Hai bạn một tình yêu, thêm bạn thứ bố là dư thừa.
Tôi từng dùng danh nghĩa tình yêu để thương một người, biết ngây ngô ngốc vẫn bỏ mặc yêu. Yêu mang lại sức thuộc lực kiệt, yêu mang đến quên mất phiên bản thân mình là ai. Quăng quật qua tất cả những đạo đức và phần lớn điều cao đẹp nhất trước tiếng tôi từng theo đuổi nhằm được lân cận người ấy.
Vào một trời đông lạnh, gần như cơn gió lay nhẹ phần nhiều tán cây, ánh đèn sáng đường biếng nhác hắt xuống đường. Tôi về nhà, cầm vội bộ quần áo và đi ngủ sau một ngày dài đầy mệt mỏi mỏi.
Bỗng chuông điện thoại reo. Tôi chửi âm thầm một tiếng, rồi nghe điện thoại. Đầu dây vị trí kia là tiếng Henry - đứa bạn tôi quen dịp học ở chính giữa ngoại ngữ.
“Irene vẫn đâu đấy? gồm rảnh đi uống với anh không?”.
“Hôm ni em tương đối mệt, nhằm hôm khác tụ tập nhé anh”.
“Anh rủ một anh trai còn đơn côi đi cùng, em có muốn chạm mặt không?”.
Tôi cười cợt lớn.
“Độc thân à? Địa chỉ ở đâu đấy anh? cha mươi phút nữa em qua”.
Tôi rời giường, chọn một bộ quần áo đối chọi giản, trang điểm dìu dịu rồi cầm túi xách tay bước ra khỏi nhà. Bắt taxi đến vị trí mà Henry sẽ đưa. Thành phố này cứ ngỡ phồn hoa, tuy thế ở lâu rồi đang chán. Tôi thiếu hiểu biết nhiều là mình ngán không khí nơi đây, tốt là chán ngán con fan nơi này.
Bước chân vào quán, Henry nhìn thấy tôi đề nghị chạy ra dắt tôi vào. Anh ấy reviews với mọi người tôi là “em gái mưa” của anh. Tính Henry xuất xắc đùa, cần tôi cũng cười, không đính thiết yếu lại. Anh thường xuyên trêu chọc tôi rằng anh ham mê tôi, bảo tôi thân quen anh đi, mà lại tình yêu chưa phải bảo yêu thương là đã yêu được, đề xuất tôi phủ nhận anh và công ty chúng tôi vẫn là bạn.
Tôi liếc mắt thấy fan ngồi đối diện mình, anh ta thương hiệu Jay, anh cũng đang chú ý tôi. Tôi thanh lịch mỉm cười đáp lại. Ánh mắt người đàn ông tên Jay ấy nóng phỏng nhưng êm ả khiến tôi đắm chìm ngập trong nó. Henry đập tay tôi:
“Nhìn gì mà quan sát dữ dằn vậy em?” vệ sinh nước miếng đi kìa.
Tôi xấu hổ ngùng thu tầm mắt lại, cười. “Trai đẹp mà lại anh không cho em nhìn à?”
Cả bàn cùng cười khủng rồi nâng ly. đa số người nói chuyện rôm rả, họ nói về hầu như hành trình mà người ta từng đi qua, đều con bạn nhiệt huyết mà họ gặp. Tôi ngồi lắng nghe chuyên chú.
2 giờ sáng buổi tiệc tan, Henry cũng ngà ngà say, đề nghị nhờ Jay đưa tôi về. Đi được một đoạn, Jay hỏi tôi.
“Irene mong cùng Jay ngắm bình minh không? Anh lần khần bình minh vị trí đây bao gồm khác với ánh rạng đông ở thành phố nơi anh sinh sống không”.
Giây phút ấy tôi không biết phiên bản thân bị gì, tựa như bị ánh nhìn Jay thôi miên, tôi gật đầu.
“Nếu anh yêu thích thì đêm nay em đi thuộc anh”.
Tôi thuộc Jay đi ra kho bãi biển. Thì thầm một lúc, Jay tự dưng nắm đem tay tôi, tôi giật mình lùi lại.
“Em khá lạnh, Jay chuyển em về nhé”.
“Anh lần khần đêm ni anh ngủ chỗ nào đây. Vào vội vàng quá đề nghị anh vẫn chưa đặt phòng”.
Tôi nhìn anh, lần khần lấy đâu ra can đảm, tôi nói.
“Hay anh qua địa điểm em ngủ nhé?”
Jay nhìn tôi, gật đầu.
“Em đi đường đi.”
Chiếc xe sản phẩm công nghệ lao vù vù bên trên phố, Jay kéo tay tôi vòng lên trước ôm siết lấy anh. Trong khi trời lạnh buốt quá đề nghị con người ta thèm tương đối ấm. Tôi siết chặt lấy anh, tựa nguồn vào vai anh, luyến nuối tiếc hơi ấm từ anh.
Chiếc xe nghỉ chân trước cửa nhà, giây phút này tôi hơi hối hận hận vày đã rủ anh về cùng. Trở lại nhìn anh, trong khi anh cũng say rồi, cần thiết đuổi anh đi được nữa.
Tôi dắt anh lên phòng và rứa một bộ đồ ngủ kín đáo đáo. Anh từ phòng tắm bước ra, tắt đèn. Chuyện gì mang lại cũng đến. Tôi tấn công mất lần trước tiên quý giá chỉ của người con gái.
Sáng ngày sau tỉnh dậy, nhìn vệt ngày tiết trên ga giường, Jay đơ mình.
“Anh phân vân là em vẫn còn. Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi gì vậy anh? Em tình nguyện mà”.
Jay yên ổn lặng.
“Em không buộc phải anh chịu trách nhiệm với em đâu. Coi như buổi tối hôm qua chúng ta say. Đều là người cứng cáp cả rồi. Anh không cần thiết phải thấy tất cả lỗi”.
Tối hôm ấy, Jay trở về thành phố A, đồ vật duy tuyệt nhất tôi có bây giờ là số điện thoại thông minh của Jay.
Ngày đầu tiên xa Jay, tôi như fan mất hồn, chẳng để ý đến chuyện gì. Vào đầu tôi toàn hình bóng của Jay. Ngày trang bị hai vẫn không hóng được lời nhắn từ Jay. Tôi đành gọi cho anh.
“Anh Jay cần không? Em là Irene đây”.
“Ừ anh đây. Bao gồm chuyện gì sao em?”.
Bỗng nhiên tôi nghẹn lại. Tôi bao gồm chuyện gì bắt buộc gọi mang đến anh đây?
“À em chỉ mong hỏi thăm anh thôi, anh vẫn ổn định chứ?”.
“Anh vẫn ổn”.
Hai bên lặng ngắt một lúc. Jay đựng lời.
“Thật ra anh vẫn có người yêu rồi. Anh nói ra chính vì hy vọng em đừng quá mong chờ điều gì từ bỏ anh”.
Giây phút ấy, tôi tưởng chừng mình sẽ từ trên thiên đàng rơi xuống. Tôi buông thõng điện thoại cảm ứng thông minh xuống với gục đầu khóc nức nở. Tôi muốn trách anh nguyên nhân có tình nhân rồi vẫn ngủ với tôi. Rồi lại đơ mình nhận ra “Chính tôi bảo rằng không đề xuất anh chịu trách nhiệm.”
Tôi soạn chiếc tin nhắn nhờ cất hộ anh.
“Anh trước đó chưa từng cho em hy vọng, anh cũng trước đó chưa từng hứa hứa hẹn điều gì cùng với em, là em dở hơi ngốc, trường đoản cú lừa mình dối người. Chúc anh hạnh phúc bên chị ấy. Anh cùng em hẹn không ngày gặp gỡ lại.”
Anh hotline lại mang lại tôi.
“Không cùng cả nhà thì chúng ta có thể làm các bạn mà. Không cần thiết phải cắt đứt hết tất cả như vậy.”
“Em đang khó tính lắm. Em cần thời hạn bình tĩnh lại”. Nói rồi tôi tắt năng lượng điện thoại.
Mấy hôm sau Henry biết chuyện buộc phải rủ tôi giải sầu. Henry trách tôi.
“Yêu anh thì ko yêu, lại đi yêu bạn ở xa tít như vậy. Bạn ta thông thường thủy hay là không sao em biết được.”
“Em lưu giữ Jay quá, phải làm thế nào đây anh?”.
Xem thêm: A-Derma Sữa Rửa Mặt Aderma Phys, Sữa Rửa Mặt Aderma Phys Ac Gel Moussant Ph 5
“Em lớn rồi, cứ làm điều mình thích đi. Biết không nên thì xoay đầu và đừng ra đi quá”.
“Tình yêu thì có lẽ ai biết trước được đâu anh. Coi như em học được một bài học đi. Không nói đến anh ấy nữa”.
Một tuần trôi qua so với tôi dài tựa một cố kỉ. Hình láng Jay cứ lượn lờ vào đầu tôi. Jay gọi điện thoại cho tôi.
“Đợi mấy ngày nữa anh vào trong những số đó với em nhé. Anh sẽ nói ví dụ mọi chuyện.”
“Nói gì nữa anh? Em không muốn làm fan phá hoại hạnh phúc của fan khác”.
“Đợi anh vào em nhé”. Nói rồi anh cúp điện thoại.
Mẹ tôi thường dặn “Đừng yêu người dân có vợ bé nhé. Đừng làm cho một fan phá vỡ hạnh phúc của bạn khác. Con cũng khổ, nhưng con còn khiến cho người khác âu sầu hơn con.” tuy thế mẹ chưa từng dạy tôi nếu sẽ yêu tín đồ ấy rồi thì nên làm sao?
Anh vào đến, tôi ra bến xe pháo đón anh. Thấy được anh nỗi nhớ nhung trong tôi new vơi bớt dần. Cửa hàng chúng tôi ngồi nói chuyện, như kiểu thiếu nữ kia trước đó chưa từng tồn tại. Anh là anh và tôi vẫn là tôi, đẹp đẽ như ngày đầu bọn chúng tôi chạm chán nhau.
Ngày đầu tiên gặp gỡ anh, tôi đã say sưa trong ánh mắt anh. Ánh mắt ấy trong trẻo với cuốn hút. Sự thân thiện chu đáo mỗi lúc ở mặt anh, càng làm tôi thèm hy vọng gìn giữ lại thứ tình yêu này. Anh nuông tôi như một thanh nữ công chúa. Anh khiến cho tôi biến chuyển một bạn mà trước giờ tôi luôn căm ghét.
Tôi hỏi anh “Nếu em mong mỏi anh chia ly với chị ấy thì anh sẽ chia tay chứ?”
Anh lạnh nhạt đáp.
“Anh biết em chưa hẳn là bạn như vậy?”
Tôi bật cười.
“Em đó là người như vậy.”
Anh ôm tôi ngã xuống giường, rồi chúng tôi lại ngủ thuộc nhau. Tôi từ bỏ nhủ.
“Chỉ một lượt này thôi, sai một lần này nữa thôi.”
Lúc tỉnh giấc dậy, nhìn thấy anh mặt cạnh, điều trước tiên tôi cảm xúc là hạnh phúc. Cảm xúc hạnh phúc này trường đoản cú lâu đã mất hiện hữu trong tâm địa trí của tôi. Giơ tay va vào trán, len tay vào từng gai tóc anh, vuốt ve hàng lông mày đang cau nhẹ. Kìm lòng ko được, tôi khẽ hôn vơi lên môi anh. Anh tỉnh dậy.
“Em từng có trong kế hoạch của cuộc đời anh không?”.
“Anh yêu thương em, tuy thế mà anh sẽ không chia tay cô ấy đâu. Anh yêu thương cô ấy”.
“Anh không cho em một chút hi vọng nào sao?”.
“Anh không làm cái gi được đến em, phải em tránh việc hy vọng”.
“Em lừng chừng nên nói anh tệ xuất xắc là quá giỏi đây. Thiệt sự anh quá tốt với chị ấy, và quá tệ cùng với em”.
Tôi khóc, đôi bàn chân trần cách xuống giường. Kìm nén tất cả tủi nhục lại và mặc quần áo.
“Em gật đầu làm tín đồ thứ ba, em gật đầu không phải danh phận vào cuộc tình này, em sẽ không còn phá anh đâu. Lúc anh buồn rất có thể tìm em, em luôn luôn ở đây”.
“Sao em gàn quá vậy?”.
Nói rồi anh ôm chặt lấy tôi, nước mắt tôi ngấm đẫm khoảng áo trước ngực anh.
Hôm sau anh trở về thành phố A. Cơ hội tiễn anh ra xe, anh đi liền mạch một mạch không còn quay đầu lại. Tôi chợt nhận biết tình yêu của bản thân thật yếu mọn biết bao nhiêu.
Một mon sau, anh nói với tôi rằng anh sắp tới kết hôn. Khoảng thời gian rất ngắn ấy khung trời của tôi sụp đổ. Anh kết giao là chuyện mau chóng muộn, anh không yêu tôi là thật, tôi là bạn thứ bố là thật, và anh sắp kết hôn cùng bạn anh yêu cũng là việc thật.
Nuốt nước đôi mắt vào trong, giấc mộng nào rồi cũng phải tỉnh.
Tay cầm bút run run, tôi với hết toàn bộ tình yêu thuộc nỗi nhớ nhờ cất hộ vào vào bức thư ấy.
“Gửi Jay - người em thương,
Em có xúc cảm anh chưa từng tồn tại, anh mang đến như một giấc mơ. Trước lúc nhận được tấm thiệp mời đám cưới ấy em vẫn hy vọng rằng chuyện anh có tình nhân không phải là việc thật. Cũng chính vì em chần chừ chị ấy là ai, đề nghị em không cảm giác được sự tồn tại của chị ý ấy. Chị ấy từng tìm tới em.
Em tưởng tượng rằng em có khả năng sẽ bị đánh một trận tơi tả, tuy vậy chị ấy chỉ bình tâm nói rằng anh là của chị ý ấy. Dịp ấy, em cảm giác mình như một con thú bông bị bỏ bỏ. Em lừng khừng anh là gì của em nữa.
Khi yêu thương anh, em có niềm hạnh phúc và cũng có lúc khổ đau. Nỗi nhức dù đậm sâu đến mấy cũng biến thành phai. Một ngày nào kia em sẽ hạnh phúc. Chúc anh hạnh phúc bên bạn anh thương.
Tạm biệt anh - tình ái đầu,
Irene”.
Đem toàn bộ những kỉ niệm cùng anh cất vào ngăn tủ nhỏ dại phía đầu giường. Tôi không khóc nữa. Bởi vì khóc rồi cũng không có ai bên cạnh, khóc rồi cũng với anh quay trở lại được. Tất cả sự vơi dàng, điều tỉ mỷ của anh là dành cho một fan khác, bạn đó là tín đồ anh yêu. Tôi quay trở lại với cuộc sống không gồm anh, toàn bộ trở lại như thời điểm anh trước đó chưa từng xuất hiện. Anh là ông xã của cô ấy, còn tôi vẫn luôn là tôi, mạnh khỏe hơn sau gần như lần tổn thương.
Bạn thân mến! Đã là tín đồ thứ ba là bạn phải thầm yên đứng phía đằng sau một người bầy ông và họ cũng không nhất thiết phải có trọng trách gì với chúng ta cả. Một khi cần lựa chọn giữa mái ấm gia đình và tín đồ thứ ba, bạn bị quăng quật lại chắc chắn là là fan thứ ba, fan mà vốn không tồn tại cũng chẳng sao mà phân phối lại vì thế thừa thãi. Tiếp theo sau mời bạn lắng nghe truyện ngắn:
Là người thứ ba, tôi yêu cầu trách anh giỏi trách bạn dạng thân mình (Tuyệt Diễm)
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, ngày mới lại bắt đầu. Nhấc tay tắt chiếc đồng hồ thời trang báo thức, thay quần áo rồi treo vội chiếc túi đeo đi thoát khỏi cửa. Tôi nhận được thông tin là ngày bây giờ có điều tín đồ trên tổng bộ xuống kiểm tra quản lý của công ty.
Đến công ty, các đồng nhiệp bạn nữ đang bàn tán về anh chàng giám đốc đó. Họ thủ thỉ nhau: Anh ta là nam nhi của quản trị tập đoàn A – công ty mẹ của bạn chúng ta, nghe nói gần bố mươi rồi nhưng anh chưa xuất hiện gia đình, du học tập trở về 2 năm đã vượt qua anh cả nhằm ngồi lên loại ghế giám đốc, là một trong người tài hoa với cũng đào hoa không kém, tránh tiếp cận anh ta. Vô số lời buôn chuyện về anh, tuy nhiên tôi bỏ kế bên tai toàn bộ và tập trung chấm dứt xong việc.
Đến giờ ngủ trưa, tôi với cô đồng nghiệp xuống cửa hàng cà phê dưới công ty. Cô ấy đập vai tôi: “Chị ơi, chủ tịch Tiêu mang lại kìa, anh ấy thật nam tính”. Anh bước vào, tia nắng chiếu lên làn tóc nâu của anh, anh mặc dòng áo sơ mi màu xanh lục, tất cả như tranh ảnh về đàn ông hoàng tử nhưng tôi thường chạm chán trong giấc mơ. Tôi thừa nhận, tôi đã phải lòng anh từ tầm nhìn đầu tiên. Bạn ta thường xuyên nói đàn ông bố mươi là miếng mồi ngon mà lại tất cả phụ nữ đều ao ước giành lấy.
Tình cảm của tớ cứ phệ dần thời điểm nào không hay, chắc rằng anh cũng cảm thấy được qua ánh nhìn khi tôi chú ý anh. Một ngày kia tôi nhận được một đóa hoa hồng, phía bên trong có tấm thiệp: “Tan ca anh đợi em ở bến bãi đỗ xe”. Tích tắc, tích tắc, đến giờ rã làm, tôi chạy vội mang lại hầm giữ hộ xe, thấy bóng hình anh nghỉ ngơi đó. Anh bảo: “Nếu ưa thích anh thì lên xe anh chuyển em đi ăn”. Vậy là tôi với anh mặt nhau. Cũng giống như bao đôi bạn trẻ khác, công ty chúng tôi thường gặp gỡ và hẹn hò vào ngày cuối tuần, hoặc cùng nắm tay đi bộ khi cánh hoa anh đào rơi, anh thì thầm vào tai tôi đều lời ngọt ngào, giọng anh trầm ấm, cứ thế bước vào trái tim tôi.
Một ngày kia, anh nói anh nên đi công tác làm việc một tuần, dặn tôi nạp năng lượng uống, nghỉ ngơi đầy đủ, thời điểm anh không ở chỗ này phải âu yếm bản thân bản thân thật tốt. Từng ngày tôi vẫn đi làm, vẫn tụ tập các bạn bè, cuối ngày luôn luôn gửi đến anh lời nhắn nhưng không sở hữu và nhận được lời hồi đáp. Ngày trang bị năm xa anh, tôi gọi điện thoại cảm ứng thông minh cho anh nhưng bao gồm một đứa trẻ bắt máy, đứa nhỏ bé bảo bố cháu đang nấu ăn với mẹ. Tôi giật mình cúp điện thoại, chắc là ai kia cầm điện thoại cảm ứng của anh rồi. Nỗi lo lắng bất an trong tôi đang lớn dần.
Sáng bữa sau tôi hẹn bạn cùng quốc bộ phố, tôi hốt nhiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Anh với một người thiếu phụ lạ khía cạnh ở trong shop giày dép. Anh mỉm cười quỳ xuống đeo giày cho cô ấy, kề bên họ là 1 trong những đứa trẻ con năm tuổi. Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn trong thâm tâm mình. Thứ cảm xúc tôi gắng vun vén bao bấy lâu lại là tình cảm vay mượn của bạn khác.
Trở về nhà, tôi đóng sầm cái cửa lại, gục mặt khóc. Tuổi thơ của mình không mấy vui vẻ, trong trái tim trí tôi chỉ bảo quản hình ảnh duy tuyệt nhất về người cha. Ngày ấy, phụ thân xách vali, chị em cố níu giữ cha lại tuy vậy ông hất tay bà ra với nói: “Tôi quan trọng chịu được cuộc sống như vắt này”. Rồi ông bước tới xe của một người thiếu phụ khác. Bà bầu ôm chặt tôi vào lòng mang nước mắt tuôn rơi.
Tôi thơ ngây hỏi mẹ là gồm phải cha đi làm cho xa không. Mẹ nghẹn ngào gật đầu. Tự đó, lân cận tôi không thể hình ảnh của phụ thân nữa, chỉ với người bà mẹ tần tảo với trơn lưng gầy gò. To hơn một chút tôi bắt đầu hiểu, phụ thân bỏ rơi hai chị em con tôi nhằm theo đuổi cuộc sống thường ngày giàu sang hơn. Hiện giờ đây ở kề bên cha đang có gia đình mới, còn bà bầu chỉ gồm mình tôi. Loại từ “người đồ vật ba” tôi thề cả đời này cả đời này tôi cũng không thích nhận.
Gọi điện thoại thông minh cho anh, sau bố hồi chuông anh nhấc máy. Không đợi anh nói tôi sẽ vội nói trước: “Em biết anh không đi công tác, qua chạm mặt em đi”.
Một giờ đồng hồ sau phía bên ngoài có giờ mở cửa. Anh thay giày bước vào nhà, giơ tay bật đèn. Ánh đôi mắt anh thảng thốt dừng trên fan tôi, anh lặng lặng. Tôi mở lời trước: “Em biết hết tất cả rồi, nếu không nhìn thấy thì anh định giấu em đến bao giờ, cả đời sao?”. Anh khóc, anh nói anh xin lỗi. Vk và con trai anh sinh sống bên quốc tế nên mọi fan đều không biết.
Chưa lúc nào tôi cảm thấy trở ngại như bây giờ: “Anh trở về đi, bọn bà có thể tha lắp thêm lần đầu tuy thế ai dám bảo vệ họ vẫn cam chịu đựng lần máy hai. Nhân lúc vợ anh còn yêu, còn yêu thương thì đừng phạm sai trái nữa. Em còn cả quãng mặt đường dài bắt buộc đi, không thích vì anh mà dang dở. Họ đề xuất anh hơn em”.
Tôi phải trách anh hay trách bạn dạng thân mình. Trách anh tàn nhẫn, gieo rắc tinh thần và mong muốn cho tôi, rồi quay sống lưng như không tồn tại gì. Hay trách tôi yêu lầm, trao tình yêu không nên chỗ. Không. Ai đúng ai sai có lẽ không còn quan trọng nữa. Anh trở lại làm bạn chồng, người cha tốt. Tôi trở lại với cuồng quay công việc. Tất cả trở về tiến trình vốn gồm của nó.
Gặp lại anh vào trong 1 chiều đông, tuyết rơi đậy trắng thai trời. Ngồi trong quán coffe mà ban sơ mới yêu thương tôi với anh giỏi đến. Sau đó 1 hồi trầm im anh hỏi tôi sống bao gồm ổn không? Tôi mỉm cười trả lời rằng vẩn ổn. Lắng tai tiếng chuông nhà thời thánh từ xa vọng lại, mắt chợt nhòe đi. Tôi từng tưởng tượng ra cảnh thuộc anh tiến vào lễ đường, sinh con, cùng anh tay đan tay dạo bước phố, hoặc ngồi với mọi người trong nhà bên ly cafe nóng, thưởng thức bộ phim truyền hình kinh dị mới ra rạp.
Thời gian thiệt tàn nhẫn, nó khiến cho tôi quên đi nhiều chuyện trong vượt khứ, từng chuyện từng chuyện tiếp liền nhau khiến phiên bản thân cứng cáp từ dịp nào không hay. Anh vùng dậy chào giã biệt tôi, trao cho anh loại ôm cuối cùng, cũng chính là giải thoát mang lại chính bạn dạng thân mình. Anh xoay lưng, bao gồm một giọt nước nực nội rơi bên trên má, ly cafe đã nguội. Tình thân của tôi, ban đầu thì đẹp mà dứt thì đau. Anh hết sức đẹp, và cũng khá đau.
Đời người, giả dụ nếm đầy đủ đắng, cay, ngọt, bùi rồi từ bỏ khắc đã trưởng thành. Chắc rằng một ngày nào đó tôi sẽ kiếm được người thích hợp với mình. Liệu tôi hoàn toàn có thể buông quăng quật hết mọi chuyện làm việc quá khứ để bên cạnh người ấy. Chân thành cùng nhau cho hết kiếp người.
Bạn vừa lắng nghe Blog Radio được gửi thể từ đầy đủ truyện ngắn của người sáng tác Tuyệt Diễm. Bạn thân mến! bọn họ đều quý giá lắm phải đừng bao giờ hạ thấp bản thân với các người không còn trân trọng mình. Thứ các bạn nhận được, đến ở đầu cuối chỉ toàn là tổn tổn thương, âu sầu mà thôi. Tín đồ thứ ba, dù là đáng yêu đương hay xứng đáng trách thì cũng chính là sai. Khi biết sai mà vẫn lựa chọn làm fan thứ ba, bạn không chỉ có có lỗi với người khác mà còn có lỗi cùng với chính phiên bản thân mình. Các bạn có cân nhắc thế làm sao về chủ đề của Blog tuần này? Hãy để lại bình luận cảm nhận của người tiêu dùng nhé!