“Em vô cùng vinc hạnh, nếu anh Chịu đến”.
Bạn đang xem: Truyện anh có thích nước mĩ không
Trịnh Vi gắng nén cảm giác run rẩy do đau khổ trong các giọng nói của bản thân mình.“Em nói đi, em mang ông xã chỉ bởi ý muốn trêu ngươi anh, nói đi, em sẽ không đem Lâm Tĩnh”. Giọng anh từ từ nhỏ tuổi đi, giống hệt như trái tyên của anh, sau cuối sẽ học tập được biện pháp vùi mình trong khu đất, “Vi Vi, anh chưa hề yêu thương ai, giữa anh và Âu Dương ngoài một lời hẹn, không tồn tại gì hết, cô ấy không hề…”“Anh làm cho bia đỡ đạn đến cô ấy, còn cô ấy hẹn để anh được một bước đi tiên”.“Em đa số biết hết? Thế tại sao thiết yếu liên tiếp đợi anh? Ba năm, anh hẹn cùng với cô ấy ba năm, chắc chắn anh đang thừa qua được”.“Đương nhiên là anh vượt qua được, tuy vậy em sẽ không còn thể theo anh. Em rước Lâm Tĩnh, không hẳn vì giận anh, Trần Hiếu Chính, anh không quan trọng như vậy đâu”.Anh phủ nhận, không thích gật đầu hồ hết tiếng nói kia, giờ gõ cửa lại vang lên vào bây giờ, Trịnh Vi nhỏng vớ được đồn đại cứu mạng, “Có tín đồ vào rồi, buông tay ra. Bảo anh buông tay ra, anh nghe thấy không?”Trần Hiếu Chính liếc ra cửa, nghiến răng ko nói câu gì, túm chặt tay cô hơn. Rõ ràng vị khách ngoại trừ cửa không kiên trì được nữa, sau khoản thời gian gõ mấy tiếng, thấy cửa ngõ ko khóa, bèn thử đẩy cửa vào.“Phó giám đốc, tkhô hanh tân oán tiền công tác làm việc phí…” Hà Dịch đứng trước cửa phòng thao tác, nhận thấy cảnh đó ngay tức thì trợn tròn mắt, Trần Hiếu Chính ăn diện chỉnh tề vẫn ra sức kéo tay Trịnh Vi qua bàn thao tác, vẻ rét giận trong đôi mắt khiến cho anh đâu còn là một con tín đồ khách hàng khí, lạnh lùng.Nhìn thấy Hà Dịch, Trần Hiếu Chính vẫn không còn bao gồm ý muốn buông Trịnh Vi ra. Hà Dịch ngay tắp lự cười: “Có việc gì thảnh thơi thì thầm, đa số người gần như là đồng nghiệp…”“Ai bảo cùng với anh tôi cùng cô ấy là đồng nghiệp?” Trần Hiếu Chính chỉ ra rằng phía cửa, gằn giọng nói với Hà Dịch, “Xéo, xéo ngay lập tức đến tôi”.Hà Dịch vuốt mũi, cho dù sao cũng chính là sếp thẳng, Khi không hiểu rõ sự việc phía bên trong, anh cũng không dám cồn vào tổ kiến lửa này.Trong thời điểm này Trần Hiếu Chính new buông tay ra, bước nhanh hao ra cửa ngõ, khóa trái cửa ngõ lại, rồi anh trở lại ôm chặt Trịnh Vi đã thẫn thờ phụ thuộc vào bàn làm việc, lấy tay tảo khía cạnh cô lại nhìn mình, “Điên thì điên chứ sao. Vi Vi, xin ngủ cũng rất được, hãy trở lại cùng với anh, anh ko yêu cầu gì nữa, chỉ việc em đừng đi, như thế đã có được chưa? Nếu em thấy không đủ, thì em ao ước anh làm cái gi, em nói đi, em cứ nói đi, bài toán gì anh cũng rất có thể làm cho được”.Anh run rẩy kề gần cạnh phương diện mình vào phương diện Trịnh Vi, làn da nực nội, cơ mà nước mắt lại siêu lạnh lẽo, cảm giác lạnh lạnh xen kẽ đó tương tự như lời cầu khẩn vào tuyệt vọng.Trịnh Vi nhắm mắt lại, nghe anh rỉ tai đề cập lại bên tai như một đứa trẻ: “Anh không cần gì hết, ko buộc phải gì hết, chỉ việc em thôi…”Cô không biết bản thân có khóc hay không, vẫn từ lâu, trong tình cảm của mình, Trịnh Vi phần lớn là kẻ thảm bại cuộc, anh sinh hoạt đằng trước nhất thiết bước đi, cô sinh sống phía đằng sau mê mải xua theo, bây giờ, cô đang chiến thắng được một hiệp, tuy thế đến khoảng thời gian ngắn này, chiến hạ rồi cũng làm được gì.“Thật vậy ư, anh hoàn toàn có thể tự bỏ tất cả cùng theo em ư?”Trần Hiếu Chính không nói được câu nào, chỉ biết đồng ý, đồng ý tiếp tục.Trịnh Vi sẽ cảm giác được vị mặn của nước mắt, “Anh Chính, của cả hôm nay, anh tự quăng quật tất cả để đi theo em, cho một ngày làm sao kia anh vẫn đang ăn năn. Em không thích để anh tất cả thời cơ oán hận em nữa”.Trần Hiếu Chính lùi xa quan sát cô, “Do em không còn tin anh, xuất xắc vày không hề yêu anh nữa?” Ngoài ra anh lại trở lại với quý ông trai chỉ tất cả hai bàn tay trắng năm xưa, tình yêu của Trịnh Vi là chỗ dựa tuyệt nhất của anh ý.“Không biết sẽ khi nào em đề cập mang lại anh mẩu chuyện này không, hồi nhỏ dại em tất cả một nhỏ búp bê, bé búp bê đó em giành từ tay bạn chị bọn họ, trong đụn vật chơi, em thích hợp độc nhất vô nhị nó, buổi tối ko được ôm nó em không chịu đi ngủ, mặc dù nó xấu nó cũ em rất nhiều ko quyên tâm. Sau kia, em làm mất bé búp bê, em khóc đòi mãi, khóc khan xuống đến cổ, mọi vẫn không tìm thấy nó. Bố bà mẹ em đang mua đến em khôn cùng nhièu thứ đùa, hồi kia em tưởng rằng, trường hợp không kiếm được bé búp bê đó, thì em vẫn trường thọ quan yếu vui, với cũng sẽ quan yếu ham mê được những đồ nghịch không giống. Một tháng, nhị tháng, một năm, hai năm, em quan yếu quên nó, mãi cho tới Khi đi học cấp một, một hôm bên em tổng dọn dẹp, em new tìm kiếm được nó vào góc phòng bếp cũ, lúc kia ngạc nhiên em phân phát hiện ra rằng, so với em nó đang không đặc biệt quan trọng nữa, có lẽ rằng vào quy trình đi tìm kiếm nó, em đã không còn tuổi bắt buộc đồ dùng chơi rồi”.Trịnh Vi Cảm Xúc Trần Hiếu Chính nhàn hạ lùi xa ra hơn, hóa ra lại sở hữu ngày nay, anh đang chuẩn bị sẵn sàng tự vứt toàn bộ, bắt đầu phạt hiện ra rằng, Trịnh Vi ko hồi hộp với mẫu “vớ cả” của anh.“Anh ko ký thương hiệu cũng ko quan trọng, thuộc lắm thì em bỏ làm hồ sơ lại, chỉ việc em ko làm việc nghỉ ngơi Công ty bên nước, làm hồ sơ đối với em chẳng gồm chân thành và ý nghĩa gì các. Điều quan trọng đặc biệt nhất là, trường hợp hôm nay em xin nghỉ ngơi, toàn bộ rất nhiều tín đồ mọi nghĩ rằng em là người đã chào bán đứng Chu Cù đề nghị không hề mặt mũi nào đành mượn cớ ra đi, và sẽ không còn khi nào gồm người hiểu được, tín đồ đã đích thân chuyển các triệu chứng cứ đọng kia đến Lâm Tĩnh là anh”.“Lâm Tĩnh nói cùng với em?”Trịnh Vi khẽ cười, “Dĩ nhiên là Lâm Tĩnh sẽ không nói với em phần nhiều điều này với em, anh ấy chỉ mong sao em mãi mãi không khi nào biết cuộc thương lượng giữa những anh”.“Anh vẫn nói anh sẽ không còn tha mang lại Phùng Đức Sinh, đề xuất nhất định bắt hắn yêu cầu trả giá bán mắc duy nhất vào vụ này! Còn về Chu Cù, em bảo vệ anh ta như vậy, coi anh ta là thần tượng trong các bước của em, cơ mà không hẳn anh ta đã và đang tận dụng em kia sao? Anh làm cho nắm là không đúng ư?”Trịnh Vi nói: “Các anh hầu hết chẳng sao, mỗi người gồm một mục đích, chẳng gồm gì xứng đáng tranh cãi. Nhưng anh đừng nói hoàn toàn có thể do em nhưng mà từ bỏ vứt tất cả nữa”.Trần Hiếu Chính stress quay lại ghế làm việc của bản thân mình, anh là fan tối ưu, thỉnh thoảng ấp ôm một giấc mơ, nhưng bao giờ cũng tỉnh giấc giấc trước tín đồ khác. Cuối thuộc anh vẫn cam kết thương hiệu lên tờ đối kháng cơ mà cô sẽ sẵn sàng sẵn kia, nét chữ cuối cùng vào chữ “Chính” vẫn viết hoàn thành, sau cùng anh bắt đầu tin tưởng rằng, Trịnh Vi với Trần Hiếu Chính đã trở thành ký ức.Trần Hiếu Chính đẩy tờ đơn đã ký kết dứt ra trước khía cạnh Trịnh Vi, lúc này trên đây anh đang thức giấc táo; yên tâm nlỗi thường. Sau khi Trịnh Vi nói “cảm ơn”, anh tức thì hỏi câu sau cuối, “Nếu không có Âu Dương Tkhô nóng, trường hợp ban đầu anh cùng Lâm Tĩnh đối đầu và cạnh tranh công bằng, em gồm đến anh thời cơ không?”Thực ra câu vấn đáp này đã mất ý nghĩa sâu sắc nữa, cuộc sống không có nếu như như. Trịnh Vi hoàn toàn có thể ậm ờ mang lại qua chuyện, cho Trần Hiếu Chính một câu vấn đáp như thật và lại là đưa, tuy vậy cô không có tác dụng cố kỉnh, cô chũm cảnh giác tờ đối chọi đã có ký trong tay, chỉ nói với anh một từ: “Có!”Trịnh Vi ko được tận mắt chứng kiến phản bội ứng của Trần Hiếu Chính, nói hoàn thành con quay tín đồ đi ra, cô biết anh sẽ không sao cả, trường đoản cú ni trsống đi, anh sẽ công thành danh toại, nlỗi sngơi nghỉ nguyện. Cùng lắm cũng chỉ nên cảm hứng nhói tlặng trong giấc mơ- nếu anh vẫn tồn tại nằm mơ.Thu dọn đồ dùng cá nhân vào phòng thao tác làm việc ngừng xuôi, Trịnh Vi bê một vỏ hộp giấy Khủng bước ra khỏi văn chống, Hà Dịch xua đuổi theo góp cô một tay. Anh nói: “Trịnh Vi, coi như anh đắn đo gì cthị xã bây giờ, mà lại hôm đó sống Bắc Hải nhìn thấy anh, em có thể duy trì bí mật cùng với Thiếu Nghi được không?”Trịnh Vi liếc anh một chiếc, “Anh sợ hãi Thiếu Nghi biết chuyện, chứng tỏ anh vẫn coi trọng cuộc hôn nhân gia đình với cô ấy, em thiếu hiểu biết, tại sao anh lại cặp với Thi Khiết, cô ta chỉ tận dụng anh thôi”. Hà Dịch nói: “Không cần anh không yêu thương Thiếu Nghi, nhưng lại sinh sống bên cô ấy anh thấy khôn xiết mệt mỏi, dẫu vậy lại không vứt được, ít nhất là Thi Khiết đem lại nụ cười mang đến anh”.Trịnh Vi không giấu nổi vẻ khinh miệt, hồi đầu lúc anh ta vất vả theo đuổi Thiếu Nghi sao ko cảm giác mệt? Cô vẫy tay gọi taxi, trước khi lên xe, cô nói với Hà Dịch: “Anh yên trung tâm, chuyện của hai người em cũng ko cai quản được, bao gồm cả một ngày như thế nào kia Thiếu Nghi bao gồm biết, cơ mà cũng chưa phải là em nói cùng với cô ấy. Tính cô ấy vắt nào anh biết rõ hơn em, hi vọng đến cơ hội kia anh vẫn duy trì được vui như vậy này”.Tối đến, Lúc Lâm Tĩnh thân cận Trịnh Vi, phát hiện tại thấy đùi cô có dấu tím bầm, bèn hỏi tại vì sao lại lơ là như vậy, Trịnh Vi nói buổi ngày quét dọn đồ đạc và vật dụng làm việc phòng làm việc, mải không để ý phải vấp ngã.Xem thêm: New 2020: Những Shop Quần Áo Nam Facebook Về Thời Trang Uy Tín Trên 100
Lâm Tĩnh nghe thấy vậy, xót xa hết sức, bôi thuốc đến cô, bảo cô ko được đụng vào, ở ngủ cẩn trọng.Trước lúc đi vào giấc ngủ, Trịnh Vi ôm chặt Lâm Tĩnh vẫn phụ thuộc tường lướt web đọc báo.“Sao vậy?” Lâm Tĩnh cười liếc quý phái cô.Trịnh Vi nói: “Không sao cả, chỉ hy vọng ôm anh thôi”.Lâm Tĩnh vòng tay qua cổ cô, để cô dựa vào ngực mình, cả hai âm thầm lắng nghe nhịp đập của hai trái tim. Trịnh Vi gục đầu trong tầm tay anh nói: “Lâm Tĩnh, em mong muốn đi Vụ Nguyên ổn."Anh hơi bất thần, “Vụ Nguyên? Nhưng dạo này anh không có thời gian, hay như là 1 thời gian nữa, ngóng bản thân ĐK rồi thuộc đi, nhân thể thể về đơn vị một chuyến?”Cô khước từ, “Anh cứ đọng bận bài toán của anh đi, em ước ao đi một mình trước khi hôn phối, coi như cho kết thúc một nguyện vọng”.Bàn tay Lâm Tĩnh khẽ vậy chặt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.Lần sản phẩm công nghệ hai đến Vụ Ngulặng, Trịnh Vi vẫn đi một mình. Khi cổng xóm Lý hiện ra trước mắt, Trịnh Vi nhủ thì thầm, hòe già ơi, lâu lắm không gặp.Trịnh Vi cho công ty Hướng Viễn trước, năm năm đã trôi qua, cô vẫn ghi nhớ cô gái thú vị đã ngồi xem mình khóc đó, chỉ tiếc nuối rằng ngôi nhà ttrẻ ranh của Hướng Viễn vẫn bỏ hoang, bên không còn ai, láng giềng nói, mấy năm ngoái sau thời điểm phụ vương của Hướng Viễn mệnh chung do một tai nạn bất ngờ, nhì bà bầu cô đang vào thị thành, ko thấy trở lại.Không tìm được bạn cũ, Trịnh Vi 1 mình quay trở về cội cây hòe già, năm năm trước, cô đang chôn cuốn truyện cổ tích với crúc đái long được làm bằng gỗ tại đây, lúc này ngẫu nhiên cô lại thấy lưu giữ chúng, đo đắn hiện nay chúng gồm còn ở im bên dưới gốc cây hay không.Cây hòe già vẫn nhỏng Từ lâu, năm năm đối với nó chỉ nên cthị trấn xẩy ra trong chớp đôi mắt, tuy vậy fan dưới cội cây vẫn chuyển đổi không ít.Từ phía cực kỳ xa Trịnh Vi đã thấy Trần Hiếu Chính, anh đứng bên dưới cội cây hòe, quay lưng về phía cô, trù trừ trong tim đã suy nghĩ gì. Trịnh Vi dừng chân, đứng quan sát theo nhẵn anh, tất cả xúc cảm anh còn lẻ loi hơn trước. Không ngờ anh cũng có mặt tại chỗ này, hóa ra cây hòe già sinh hoạt Vụ Ngulặng không những là niềm mơ ước của 1 mình cô.Bất giác Trịnh Vi Cảm Xúc hết sức tkhô giòn thản, cô tha vật dụng cho những người đàn ông đã từng có lần đen bạc cô đó, cũng tha lắp thêm mang đến tình thương vô cớ của chính mình thungơi nghỉ nào. Cô đã có lần vun tưới trong thời gian mon tkhô cứng xuân đẹp tuyệt vời nhất của đời bản thân lên người lũ ông kia, dành trọn niềm vui với nước mắt, để tình thân đâm chồi nảy lộc, cho dù sau cuối ko đơm hoa kết trái, tuy vậy điều này còn có gì quan trọng đặc biệt, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng trở nên ko bất hủ đời đời kiếp kiếp. Giống nlỗi cầm hương là địa điểm bé bạn ôn lại thusinh hoạt hàn vi, tuổi xuân là quãng thời hạn để nhỏ người nhớ nhung, hoài niệm, khi chúng ta ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi chúng ta dốc không còn nó, xoay đầu nhìn lại, toàn bộ mới tất cả ý nghĩa- những người đã từng yêu thương cùng làm cho tổn định tmùi hương chúng ta, đều phải sở hữu ý nghĩa sâu sắc đối với sự mãi mãi tuổi xuân chúng ta.Trịnh Vi suy nghĩ, dù sao cô cũng niềm hạnh phúc rộng Trần Hiếu Chính, mặc dù cho là quá khứ hay hiện nay. Bởi cô sẽ yêu thương nhiệt liệt, khóc hết mình, vào cuộc tình này, cô không hề nợ điều gì, tình yêu của cô ấy đang toàn vẹn. Chính vì chưng Trần Hiếu Chính dành riêng cho Tiểu Phi Long một tình thân ko bằng lặng, mới khiến cho trong tương lai Trịnh Vi học tập được cách tận hưởng hương vị ngọt ngào vào hạnh phúc bình thường.Tạm biệt, Trần Hiếu Chính.Lúc ra về, sau cùng Trịnh Vi đã hoàn toàn có thể mỉm cười. Cô vẫn mong ước được đến thăm cây hòe già với những người mình yêu thương, tuy nhiên mang lại mặc dù cho là Lâm Tĩnh giỏi Trần Hiếu Chính, họ phần đa vắng mặt, chẳng sao cả, đấy là cây hòe già của riêng biệt cô, cô mang lại đấy là theo lời hứa hẹn với tuổi tkhô hanh xuân.Kết thúc chuyến đi Vụ Nguyện, lúc trở lại trường bay đô thị G, Trịnh Vi không còn Cảm Xúc bất ngờ trong khi thấy Lâm Tĩnh ra đón, cô cười, sà vào lòng Lâm Tĩnh, cảm giác hơi nóng trong tâm anh, cô nói: “Lâm Tĩnh, em đang trnghỉ ngơi về”.Lâm Tĩnh ngay lập tức vấn đáp cô bởi vòng tay ôm trọn trái tim cô.Một mon sau, vụ án của Công ty 2 đang bao gồm kết quả, Phùng Đức Sinch ngồi tù 15 năm, Chu Cù chỉ bị tập đoàn phong cách thiết kế Trung Quốc xử lý nội bộ vị tội đo lường và tính toán ko chặt với không có tác dụng tròn dùng cho, tất nhiên anh cũng cấp thiết đảm nhiệm chức vụ cũ.Chu Cù đưa ra quyết định thiên di sang Canadomain authority cùng vk, hôm anh đi, Trịnh Vi ra sân bay tiễn. Trước khi gặp mặt mặt Chu Cù, Trịnh Vi đã trở thành bà xã Lâm Tĩnh, cô vẫn Cảm Xúc gồm gì áy náy, tuy thế Khi khía cạnh đối mặt, Chu Cù đang giành riêng cho cô một thú vui khôn cùng dễ chịu và thoải mái. Bất nói Chu Cù hữu dụng dụng Trịnh Vi hay không, cũng bất kỳ Trịnh Vi tất cả phụ công vun đắp của Chu Cù hay là không, Trịnh Vi đầy đủ cảm kích vì chưng được chạm mặt Chu Cù giữa những năm tháng trước tiên bước chân vào cuộc sống.Sau khi vật dụng bay chứa cánh, Trịnh Vi ko về nhà tức thì, đùng một cái cô thấy ghi nhớ Nguyễn Nguyễn, bèn một mình bắt xe cộ mang đến nghĩa trang. Cô bước đi bậc thang, men theo con phố bé dại im thin thít dẫn mang đến chỗ im ngủ của Nguyễn Nguyễn, đúng vào lúc gặp Lão Trương vừa đi xuống.Sau Lúc tránh Công ty 2, theo lời khuyên ổn của Lão Trương, Trịnh Vi tđê mê gia vào công ty chúng tôi phong cách xây dựng do Lão và mấy fan bạn thân Thành lập, phú trách quá trình hành chủ yếu của Cửa Hàng chúng tôi. Anh đàn ông đẹp mắt trai vào viện xây cất đã có lần khiến Thiếu Nghi trớ trêu một thời cũng là 1 trong những trong số những người đóng cổ phần của Shop chúng tôi, sau rất nhiều lần tiếp xúc, Trịnh Vi thấy anh ta cũng là 1 trong những tín đồ khá độc đáo. Lnạp năng lượng lộn nỗ lực vào một Công ty new chắc hẳn rằng đang mệt rộng nhiều so với thời làm cho làm việc Công ty bên nước, tuy vậy được tận mắt chứng kiến chình ảnh shop ngày 1 lớn mạnh, giống như được nhìn đứa con của bản thân ngày ngày trưởng thành, xúc cảm yêu thích đó thiệt cạnh tranh biểu đạt bằng lời. Lâm Tĩnh thương thơm cô vất vả, tuy vậy cũng khuyến khích cô tất cả sự nghiệp với bầu trời riêng biệt của chính bản thân mình, được vươn mình nỗ lực vào cuộc sống thường ngày bắt đầu là Trịnh Vi vui lòng độc nhất.Ở vùng này Trịnh Vi và Lão Trương không có hứng trúc trò chuyện, hỏi thăm vài ba câu rồi vẫy tay từ giã. Trịnh Vi ngồi trước mộ của Nguyễn Nguyễn, thu xếp gọn gang những bó hoa nhưng fan đến viếng trước vướng lại, hiện nay cô sẽ biết chân thành và ý nghĩa của loài hoa baby- ‘Tình yêu cam nhập vai phụ’.Trịnh Vi chỉ muốn ngồi yên tĩnh cùng với Nguyễn Nguyễn một lúc, cơ mà tiếng chuông điện thoại cảm ứng ko chịu đựng tha đến cô, đầu tiên là Lâm Tĩnh hỏi cô tối ni muốn đi nạp năng lượng nơi đâu, sau đó Hà Dịch lại hotline điện thoại đến hỏi cô, tất cả biết Thiếu Nghi đi đâu không.Cuối cùng cthị xã của Hà Dịch dường như không giấu nổi Thiếu Nghi, giác quan tiền máy sáu của thiếu nữ lúc nào cũng tương đối mẫn cảm. Trịnh Vi đang chứng kiến tính biện pháp kỳ viên của Thiếu Nghi trong chuyện tình yêu, cô đã tát mang lại Hà Dịch hai mẫu, nhưng mà sau cuối ko ly hôn. Có lẽ tình cảm cứng ngắc, hôn nhân gia đình lại yếu mềm, bọn chúng sẽ những nên học tập biện pháp dung hòa, nhân nhượng, mặc dầu chính là bạn cứng rắn nlỗi Thiếu Nghi cũng ko ngoại lệ.Trịnh Vi cụp thiết bị rồi đề cập đến Nguyễn Nguyễn nghe chuyện cười của mấy cô gái cùng shop. Các cô gái trong lứa tuổi 20 cấp thiết giải thích tại sao những người dân thanh nữ hơn 30 tuổi lại rất có thể tiếp tục sống, bọn họ nói, giả dụ một ngày nào kia trên khuôn mặt xuất hiện nếp nhnạp năng lượng, chúng ta thà đi trẫm mình còn rộng.Trịnh Vi nhảy mỉm cười với Nguyễn Nguyễn, cậu còn lưu giữ ko, chưa hẳn trước kìa bầy bản thân tương tự như chúng ta kia sao? Thực ra con tín đồ sống trên đời sớm muộn gì cũng sẽ gồm một ngày nên già đi. Nguyễn Nguyễn, chỉ có cậu, chỉ bao gồm tuổi xuân của cậu vĩnh cửu bất hủ.- HẾT -