(0 lượt)
Hồi (1-30)
← Hồi 29 |
Hot!!! Pi Network đã đồng ý lên mainnet! Đừng bỏ dở cơ hội như bitcoin! |
Lại nói tới chuyện tối hôm ấy, quần hùng phân tách nhau lục soát trong cung bố Đạt Lạp, trước khi trời sáng sủa thì chạm chán lại nhau, tuy vậy Dịch Lan Châu đã hết tích, cả lưu giữ Úc Phương cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Phó Thanh nhà nói: "Đại quân của Dận Đề vẫn còn đó ở đây, trong đêm tối chúng không dám ra tay. Họ phải xông thoát khỏi thành trước lúc trời sáng. Tôi ngơi nghỉ lại đây tiếp ứng". Quế Trọng Minh nói: "Tôi vẫn muốn ở lại hóng Lăng đại hiệp!" Phó Thanh công ty lắc đầu: "Không được, nhân hậu điệt đã quên cuộc hứa hẹn với Chưởng môn nhân phái Võ Đang Huyền Chân xuất xắc sao?" Trương Hoa Chiêu nói: "Nhưng tôi cũng muốn ở lại cùng sư thúc!" Phó Thanh công ty mỉm cười, gật đầu nói: "Hiền điệt làm việc lại cũng đều có lý". Chũm rồi phân tách tay đàn Lý tứ Vĩnh, thuộc mọi người nấp vào trong một ngôi chùa nhỏ.
Bạn đang xem: Thất kiếm hạ thiên sơn: tu la nhãn
Năm xưa Lý tư Vĩnh lãnh đạo mười vạn đại quân, mặc dù nhiên có tài của một bậc đại tướng, cần chia tía ngàn quân thành ba nhóm, một nhóm tấn công cửa Đông, một đội nhóm mai phục tiếp ứng, một đội nhóm đoạn hậu. Đợi sau khi hấp dẫn chủ lực của quân Thanh di chuyển, đùng một phát nhóm trước biến thành nhóm sau, tấn công ra Tây môn, quân Thanh xua đuổi theo, phục binh nổi lên, trong đâm buổi tối lấy ít trả nhiều, lại thêm quần hùng ai nấy võ công cao cường, quân Thanh phân vân hư thực, lại chia một đội nhóm đi cứu giúp hỏa ngơi nghỉ cung Bối Đạt Lạp, ráng là Lý bốn Vĩnh cùng hầu như người bình an rút thoát khỏi thành.
Sau lúc thoát hiểm, tốp nhân mã này đi nhiều ngày cho ranh giới Tây Tạng. Lúc này trời đang về chiều, Lý tứ Vĩnh trên cao đứng nhìn, chỉ thấy mây sương bàng bạc, kêu ồ một tiếng: "Quân Thanh sinh sống ranh giới vẫn rút lui, lừng khừng cớ gì?" vậy rồi thuận tiện xông qua chống tuyến, chưa đến mười ngày thì quay trở lại thảo nguyên Cáp Nhĩ Tâm, trên đường chẳng gặp quân địch, lúc hỏi ra new biết Khang Hy sợ lạnh yêu cầu mấy ngày trước đã kéo quân tảo về.
Quế Trọng Minh co ngón tay đếm, kỳ hứa hẹn với Huyền Chân đạo trưởng sinh hoạt núi Thiên Sơn chuẩn bị tới. Chính vì như thế chàng thuộc Mạo trả Liên về bên Nam cương cứng trước, hỏi ý Phi Hồng Cân, ngờ đâu Phi Hồng cân nặng cũng một mình lên Thiên đánh vào hai ngày trước, Mạo hoàn Liên nói: "Muội thấy vào này chắc hẳn rằng có bài toán gút mắc, Phi Hồng cân nặng không sớm ko muộn mà lại lên Thiên Sơn ngay trong khi này, chắc chắn có nguyên cớ. đưa ra bằng bọn họ để lại thư, ví như Lăng đại hiệp với Lan Châu tỷ tỷ trở về thì bảo bọn họ cũng lên Thiên Sơn". Quế Trọng Minh mọi nghe theo lời của Mạo hoàn Liên.
Qua nửa tháng, hai tín đồ đã tới chân núi Lạc Đà của dãy Thiên Sơn, Mạo trả Liên nói: "Huynh gồm còn lưu giữ chuyện gặp gỡ Tân Long Tử không? không ngờ lúc này trở lại vị quái quỷ hiệp ấy sẽ buông tay ra đi, bên trên núi chỉ từ lại hài cốt của sư phụ y". Quế Trọng Minh nói: "Huynh cũng ngạc nhiên trở thành đệ tử giải pháp thế của Trác đại hiệp. Chần chừ Chưởng môn sư thúc tất cả chịu cho huynh biến hóa môn hạ tuyệt không?" nói chưa ngừng lời, đột nhiên nghe bên trên núi Lạc Đà vọng ra tiếng hụ kỳ dị, tiếp theo sau là tiếng quát lác tháo. Chỉ trong giây khắc tuyết từ trên đổ sụp xuống, nơi họ đứng giống như bị cồn đất! Cảnh ấy chẳng không giống gì lúc gặp gỡ Tân Long Tử sinh hoạt núi Lạc Đà, nhưng lúc này càng gớm hãi hơn. Quế Trọng Minh nói; "Chả lẽ trên cũng bao gồm Tân Long Tử?" rồi đại trượng phu kéo Mạo hoàn Liên chạy lên.
Lại nói Huyền Chân vì mong lấy lại Đạt Ma bí kíp và cùng với vấn đề chôn tro cốt của Trác tuyệt nhất Hàng, đã cùng sư đệ Huyền Thông, Huyền Giác và vợ ck sư muội Hà Lục Hoa với bảy đại môn đệ võ công cao nhất lên núi Lạc Đà, mong chờ Quế Trọng Minh. Ngờ đâu không thấy Quế Trọng Minh mà chạm chán một chuyện lạ.
Bọn Huyền Chân lên đến đỉnh núi, tự dưng nghe một tiếng hú siêu dài, tuy nhiên rất chối tai. Huyền Chân khiếp hãi. Tiếng rúc cứ nối nhau ko ngớt, lúc thì nghe như tiếng con nít khóc đêm, dịp thì nghe như giờ sư tử gầm, cũng có những lúc nghe như tiếng quạ kêu vào đêm, rõ ràng là không hẳn một người. Nhưng nhìn xuống thì chẳng thấy láng ai. Huyền Chân mắng: "Yêu nghiệt phương nào, dám to gan hù dọa đạo gia?" cố kỉnh rồi thuộc mọi người xông về hố băng khu vực Tân Long Tử ẩn thân ngày trước.
Trong hố băng vọng ra một tiếng mỉm cười lạnh, Huyền Chân rút tìm quát phệ một tiếng thuộc mọi người xông vào, Hà Lục Hoa đốt ngọn hỏa tập lên, đùng một cái bà ta khiếp hãi, trong hố băng có một cái bệ bằng đá, trên bệ có một bộ xương, đó chính là thi thể của Trác duy nhất Hàng, mà lại khi Trác tốt nhất Hàng nhỏ sống người cao bảy thước, anh tuấn lạ thường, nhưng bộ khung này chỉ có bố thước, trông giống hệt như xương của đứa trẻ. Cạnh bên bộ xương là 1 trong những bà già tóc bạc, rõ ràng là Bạch phân phát Ma Nữ! Hơn nhị mươi năm ngoái Hà Lục Hoa đến Hồi cương thăm Trác tuyệt nhất Hàng, đã biết thành Bạch phát Ma con gái đuổi đi, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn đấy lạnh mình! Bà ta thối lui một bước, giơ ngang tìm quát: "Bạch phạt Ma Nữ, chúng ta không thù không oán, Trác đại hiệp vẫn chết, lúc này vợ ông xã tôi mang đến đây chẳng xâm phạm gì mang lại bà". Bạch phát Ma chị em xuôi tay nhắm mắt, không hề nhúc nhích. Huyền Chân bỗng dưng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên vách có bố hàng chữ, hai hàng ở hai bên là: "Trải qua sóng gió không hề ý nghĩ sinh tử, tởm qua phong sương vẫn thấy lòng giá buốt lẽo!" hàng trọng điểm đề rằng: "Ai dám rượu cồn vào xương cốt của hai bọn chúng ta, đừng mong sống mà thoát ra khỏi cửa này!" chữ nào cũng khắc sâu vào trong đá mấy phân, cụ thể đó là do Bạch phân phát Ma nữ giới dùng ngón tay gạch vào. Huyền Chân tuy võ công thâm hậu nhưng cũng đề nghị giật mình.
Chợt một luồng gió lạnh nổi lên, câu hỏa tập tắt ngấm, có người cười lạnh nói: "Các tín đồ quả thật đã dám đến đây?" Hà Lục Hoa khiếp hoảng, nhảy lui ra phía sau, Huyền Chân kéo nhì sư đệ kêu lớn: "Lui mau!" rồi khiêu vũ vọt ra khỏi hang.
Năm xưa Bạch vạc Ma người vợ đấu kiếm với phái Võ Đang, đánh bại tứ đại trượng lão, đả yêu mến Bạch Hạc đạo nhân, cho đến bây giờ phái Võ Đang vẫn coi đó là 1 mối nhục, gió giá nổi lên ái nấy các kinh hoảng dancing ra ngoài. Chỉ thấy trong động gồm một người đàn bà tóc cũng bạc trắng dẫu vậy dung mạo rất đẹp đẽ, Hà Lục Hoa kêu lên: "Phi Hồng Cân, xẻ ra là ngươi!".
Phi Hồng cân tay trái nạm roi, tay cần cầm kiếm lớn giọng quát: "Các tín đồ là ai mà dám dòm ngó kim thân của sư phụ ta!" té ra trong thời gian ngày Bạch phạt Ma nàng đại lâu một trăm tuổi, được Trương Hoa Chiêu đem hoa đến, cảm động vì chưng tình yêu của Trác độc nhất Hàng giành riêng cho mình, thế cho nên tìm lên núi Lạc Đà đào di thể của Trác nhất Hàng lên. Lúc còn sống Trác tốt nhất Hàng vô cùng yêu quí diện mạo của mình, vì vậy khi bị tiêu diệt đã sai khiến cho Tân Long Tử cần sử dụng thuốc tẩm liệm, xác tuy bé dại lại nhưng lại xương cốt vẫn hoàn chỉnh tựa như đang sống. Bạch phạt Ma nàng sợ rằng sau khoản thời gian mình chết, kẻ thù sẽ đến chiếm đoạt hài cốt nên bắt đầu bảo Phi Hồng cân nặng lên núi, chôn mình với Trác độc nhất Hàng.
Huyền Chân thấy fan ấy chưa phải là Bạch phân phát Ma chị em thì thở phào, cây trường kiếm xỉa về phía trước, nói lớn: "Phái Võ Đang bầy ta lên phía trên đưa tro cốt của Chưởng môn đời trước về núi, đâu cần quan tâm đến sư phụ của ngươi!" Phi Hồng cân hừ một tiếng, cây roi dài múa lên kêu soạt soạt, lạnh lùng nói: "Không được!".
Huyền Chân khó tính nói: "Đó là chuyện của phái Võ Đang đàn ta, lẽ như thế nào ngươi ước ao xen vào?" Phi Hồng cân nặng cười lạnh lẽo nói: "Phái Võ Đang các người sút lo chuyện bao đồng thì Trác đại hiệp với sư phụ ta chưa tới nỗi như thế này. Trác đại hiệp đã giữ lại di thương mong hợp táng với sư phụ ta. Những người dám hễ đến tro cốt của ông ta, hãy nếm trước một roi của ta đã!" Huyền Chân bỗng dưng cả giận, chĩa cây kiếm tới, bảy đại đệ tử gần như xông ra giống như muốn hễ thủ. Bỗng nhiên dưới núi gồm tiếng hú dài, Phi Hồng Cân thất sắc nói: "Các tín đồ chạy mang lại mau, Tây Vực tam yêu đến!" Tây Vực tam yêu từng người đều sở hữu võ công độc môn Đại yêu thương Tang Càn luyện Thất hay chu hồn kiếm, trên cây kiếm tất cả độc hễ kiến huyết thì phong hầu. Nhị yêu thương Tang hồ luyện Đại Lực Kim cưng cửng chưởng, công trạng ngoại gia đã đi đến mức đăng phong chế tạo ra cực. Tam yêu Tang Nhân luyện Âm Dương Phách Phong chưởng, hễ trúng chưởng thì ngũ tạng vỡ lẽ nát. Cả cha người này năm xưa ngạo ngược ở vùng Tây Vực, cũng chính vì luyện công tích quá hiểm độc nên gọi là Tam yêu. Từ sau thời điểm Bạch phân phát Ma thiếu nữ đến Thiên Sơn, cấm đoán Tam yêu thương đứng chân sinh hoạt Hồi Cương, Tam yêu không phải là địch thủ của bà ta đề nghị bị đuổi mang đến Tây Tạng. Bố mươi năm vừa qua mai danh ẩn tích, nay dò la được hối Minh thiền sư và Trác độc nhất Hàng vẫn qua đời, Bạch phân phát Ma cô bé đã lâu không xuất hiện bởi vậy mới dắt môn đồ lên phía Bắc của Thiên Sơn, toan đánh tráo quyền khiếp kiếm quyết của ăn năn Minh thiền sư, kế tiếp sẽ đấu với Bạch vạc Ma Nữ.
Huyền Chân thấu hiểu lai định kỳ của Tây Vực tam yêu, sắc mặt cầm đổi, chẳng đấu cùng với Phi Hồng cân nữa mà chóng vánh bảo đệ tử đứng nối đuôi nhau thành một vòng tròn, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh. Tiếng hú lâu năm vang vọng trong ko trung rồi bỗng nhiên ngừng lại. Tây Vực tam yêu thuộc mười tên lâu la đã lên đến mức đỉnh núi. Thấy lũ Huyền Chân đứng thành một vòng tròn thì cười cợt gằng, chẳng nói giờ đồng hồ nào đang xông cho tới như quỷ ác ác sát!
Huyền Chân biết tam yêu khôn cùng lợi hại đề nghị tịnh khí dừng thần, chặn cây trường kiếm ra phía ngoài, ngăn cây tru hồn tìm của đại yêu lại, đại yêu quát: "Hay lắm!" rồi cây độc kiếm vung lên, hai kiếm bắn ngược trở ra, Tam yêu Tang Nhân cười cợt lạnh nói: "Sao Trác tốt nhất Hàng lại bảo đàn tạp mao này canh phòng xác mang đến y?" rồi nhị chưởng bán ra liên tục, Huyền Thông quát to một tiếng, cây phương tiện đi lại sản bị đánh nhảy ra, Huyền Chân hạ người, cây độc kiếm của Đại yêu thương Tang Càn quét xuống phía dưới dưới, Phi Hồng cân phất ra một roi cấp tốc như điện chớp, cuộn vào cổ tay của Tang Càn, Tang Càn luân chuyển người, tránh sang một bên.
Huyền Chân thoát hiểm, thầm kêu: "Nguy hiểm thật!" Nhị yêu đánh ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, bảy đại môn đồ của Huyền Chân nhanh nhảu né tránh, vòng tròn bị phá vỡ! Hà Lục Hoa khinh thường công cao siêu, phóng vọt người lên cao hơn một trượng, từ trên cao đâm xuống một tìm vào vai của nhị yêu, Tam yêu chụp tới, lag kiếm của Hà Lục Hoa, Phi Hồng cân phóng cho tới một roi, đoản kiếm đâm thẳng vào, Tam yêu thương chụp hụt, Đại yêu gấp rút chạy tới ngăn lại.
Trong thời điểm Huyền Chân, Phi Hồng Cân, Hà Lục Hoa cùng Tam yêu thương ác đấu, bảy đại đệ tử cùng với hai sư đệ của Huyền Chân cũng động thủ với bè lũ của tam yêu. Bên trên ngọn núi Lạc Đà giờ quát dỡ vang lên không ngớt. Nhị yêu Tang hồ cầ, cây đại lực Kim cương cứng chử đâm trái quát phải, bảy đại môn sinh của phái Võ Đang đụng vào binh khí của y rất nhiều thấy hổ khẩu nhức nhói, tất cả hai bạn công lực tương đối kém đã biết thành đánh cất cánh trường kiếm.
Trong thời gian ác chiến, Huyền Chân, Phi Hồng Cân, Hà Lục Hoa vẫn rất có thể chống trả nổi. Huyền Thông, Huyền Giác với bảy đại đồ đệ thì đang nguy hiểm, Nhị yêu thương Tang hồ múa tít cây Kim cưng cửng chử hung mãnh dị thường. Huyền Chân đâm hờ ra một kiếm, nhằm Phi Hồng cân nặng điền vào địa điểm trống, tiếp kiếm Đại yêu thương Tang Càn, còn bản thân thì vung tìm đấu với Tang Hồ, ông ta phải dốc rất là mình mới có thể chống trả nổi. Tam yêu Tang Nhân liên tục phóng chưởng, đẩy Hà Lục Hoa thối lui, y đột nhiên gầm lớn một giờ đồng hồ phóng vọt người lên chụp về phía Huyền Chân. Huyền Chân lách bạn né tránh, cây Kim cương cứng chử của Tang hồ nước đánh vì chưng một tiếng, quét vào eo, Huyền Chân dù võ công cao hơn tuy nhiên cũng không chặn nổi đòn hòa hợp kích của nhì tên yêu thương ma, vào khi tránh mặt cây ngôi trường kiếm đã bị Tang Nhân chụp mất, Huyền Chân thì thầm kêu: "Mạng ta đang xong!" rồi thối lui từng bước, bây giờ đã mang lại mép vực.
Hà Lục Hoa, Huyền Giác thấy rứa cả tởm nhảy vấp ngã tới, ngăn Tang Nhân lại, Tang hồ đâm một chử xuống đầu Huyền Chân, Huyền Chân không màng tử sinh phóng vọt người xuống, tự dưng thấy ở eo có người tiêu dùng lực đẩy lên, thay là được kéo lên trở lại!
Tang hồ nước tưởng rằng đẩy được Huyền Chân rơi xuống núi, đã đắc ý thì đột nhiên thấy một thiếu niên áo vàng kéo Huyền Chân phóng vọt lên trở lại, nạm là y quát lác lớn: "Tên tè tử nhà ngươi ước ao chết!" rồi quét tới một chử. Thiếu hụt niên áo kim cương ấy thốt nhiên gầm to một giờ như sấm nổ giữa trời xuân, quát: "Ngươi dám bức hà hiếp sư thúc của ta". Rồi nhị tay ráng quyền, chân điểm xuống đất phóng vọt lên như mũi tên lao tới, xem ra vẫn sắp dấn thân ngọn chử. Thiếu hụt niên áo vàng đùng một cái vung tay phải, một luồng bạch quang quẻ phóng ra như điện chớp, Tang hồ rùng mình, cây Kim cương chử đã trở nên chặt một đoạn! thiếu niên áo vàng ấy đó là Quế Trọng Minh! Y ngần ngừ cây Đằng Giao kiếm của Quế Trọng Minh thừa lợi hại cho nỗi rất có thể chặt đứt cây Kim cưng cửng chử của mình, giận dữ ném nửa cây Kim cưng cửng chử còn sót lại xuống đất, sử dụng tay không đoạt bảo tìm của Quế Trọng Minh.
Lúc này tình thế chợt thay đổi, Quế Trọng Minh nắm bảo kiếm trong tay, tấn công ra toàn phần lớn quái chiêu, biến đổi vô cùng. Tang Hồ cùng rất vài tên bầy đàn hợp lực cùng nhau mới hoàn toàn có thể gắng gượng kháng đỡ nổi. Huyền Chân múa cây kiếm nhảy vào vòng chiến, đấu với tam yêu.
Dù như thế, đôi mặt vẫn ngang bởi nhau, bè cánh của tam yêu siêu đông, mỗi người đều sở hữu võ công độc môn, nếu đối chọi đả độc đấu thì Phi Hồng cân nặng hơi chiếm lĩnh được thượng phong, Huyền Chân chỉ có thể chống trả, Huyền Giác, Huyền Thông và các đại môn đồ hỗn chiến với tam yêu có tiến tất cả lui, kín đáo kẽ vô cùng.
Đang thời điểm kịch đấu, nghỉ ngơi sườn núi tất cả hai bóng fan phóng cấp tốc như năng lượng điện chớp, người đi đầu là một trong thiếu nữ, khủng giọng nói: "Mạo cô nương, đứng lo. Shop chúng tôi đến đây". Nàng ta chính là Dịch Lan Châu, theo sau phụ nữ ta là Phó Thanh chủ và Trương Hoa Chiêu. Xẻ ra thiếu nữ vốn mong muốn trở về Thiên Sơn search Trương Hoa Chiêu. Phó Thanh chủ và Mạo hoàn Liên tình như cha con, ông ta lưu giữ Mạo trả Liên, vả lại việc lớn đã hoàn thành nên thuộc họ lên Thiên Sơn.
Bọn tam yêu thấy kẻ thù đã tất cả viện binh, gắng là vạc động tiến công mạnh mẽ, ý mong muốn bắt một bạn trong phía đối phương để gia công con tin. Mạo hoàn Liên múa cây thiên hồng bảo kiếm sánh vai tác chiến với Quế Trọng Minh, Tang hồ thấy thanh nữ công lực hơi yếu hơn, nuốm là vận chưởng vào bàn tay chụp tới, Quế Trọng Minh chém xéo cho tới một kiếm cơ mà không trúng, đột nghe Mạo hoàn Liên kêu ối chao một tiếng, cây bảo kiếm đã trở nên y cầm trúng. Quế Trọng Minh cả tởm thất sắc, tín đồ vọt lên như cơn gió, đâm trực tiếp cây Đằng Giao tìm vào sống lưng của đối phương, đã đâm cho tới thì bỗng nghe Tang hồ nước rú lên một tiếng rồi bổ xuống đất. Mạo trả Liên cả mừng kêu: "Lăng đại hiệp đang đến!" Quế Trọng Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lăng Vị game chiến vô phong thần uy lẫm lẫm đã đứng bên trên đỉnh núi, quý ông tuy đi chậm rì rì một cách nhưng trái lại vẫn lên trước bọn người Dịch, Phó.
Lăng Vị Phong chỉ Tang Càn mắng: "Trên Thiên đánh nào nhằm cho lũ yêu nghiệt những ngươi có tác dụng càn? Hãy mau phắn cho ta!" Tang Càn quát lác lớn: "Ngươi là ai nhưng mà dám nghênh ngang phách lối như thế?" Lăng Vị Phong nói: "Ngày hối hận Minh thiền sư còn sống, không người nào dám ráng kiếm lên núi, những ngươi gồm biết không?" Tang Càn nói: "Vậy ngươi là đồ đệ của ăn năn Minh thiền sư?" Lăng Vị Phong nói: "Ngươi hãy vứt binh khí xuống rồi phắn xuống núi, ta hoàn toàn có thể tha bị tiêu diệt cho ngươi!"
Tang Càn mắng: "Ngươi tài giỏi cán gì nhưng mà sánh với hối hận Minh?" Lăng Vị Phong mỉm cười lạnh: "Nếu ngươi ko phục thì cứ đấu demo xem!" Tam yêu thương Tang Nhân ôm xác Tang Hồ, khóc khủng rằng: "Đại ca, nhị ca đã trở nên Thiên đánh thần mãng phun chết!" Tang Càn ngửa mặt hụ dài, quát tháo rằng: "Bọn ta báo thù cho nhị đệ!" rồi cây độc kiếm lia lên trên không trung, cả người lẫn tìm lao thẳng tới! Tang Nhân để Tang hồ xuống, vung quyền chạy theo trợ chiến. Lăng Vị Phong quát: "Được, ta sẽ cho những ngươi bị tiêu diệt mà ko oán! Trọng Minh, Lan Châu, hai người tước binh khí của đàn người này rồi đuổi bọn chúng xuống núi!".
Tang Nhân cậy gồm chưởng phong lợi hại, chưởng trái chém tới trước ngực, chưởng yêu cầu co năm ngón như móc câu, chụp xuống be sườn, chiêu này tên thường gọi Ô long thám trảo, nội lực rất nặng, hễ tiến công ra, các vật phương pháp chưởng vai trung phong bảy thước dù rắn rỏi như gỗ đá cũng cần xuyên thủng, ví như là thân người chỉ việc bị chưởng phong quét trúng thì xương cốt gãy lìa. Lăng Vị Phong hạ bạn xuống, lách người ra phía sau lưng của Tang Nhân, chưởng phải giơ ra quét vào tía đường của Tang Nhân, chưởng này ẩn chứa Thiết tỳ bà chưởng lực, mặc dù là có công trạng như Thiết bố sam xuất xắc Kim bình thường tráo, nếu bị tấn công trúng thì cũng trở thành bị tản mát! Tang Nhân vừa tiếp luồng chưởng phong, biết tức thì sự lợi hại đề nghị lập tức thu bụng hóp ngực lùi ra phía sau, Tru hồn tìm của Tang Càn từ bỏ trung lộ đâm thẳng ra trước ngực, Lăng Vị Phong quát béo một tiếng, nhị ngón tay kẹp vào thân kiếm, chưởng trái bỗng nhiên hóa thành quyền, đấm vù xuống một quyền! Tang Càn nhanh lẹ hạ bạn xuống, quyền phong lướt qua đỉnh đầu, Tang Nhân trở tay đánh lại một chưởng, Lăng Vị Phong múa chưởng lên đỡ lại, ầm một tiếng, nhì luồng chưởng phong đụng nhau, Tang Nhân gầm lớn một tiếng như hổ gào rồi lui xuống! Lăng Vị Phong âm thầm nhủ: "Hai thương hiệu yêu nghiệt này quả có bạn dạng lĩnh!" cầm rồi chàng xúc tiến Thiên sơn chưởng pháp kêu lên vù vù, gió mưa ko lọt!
Lăng Vị Phong đã hoàn toàn hiểu được quyền gớm yếu quyết của ân hận Minh thiền sư, lại thêm từ ngày xuống núi đã khám phá võ công của những nhà những phái phải công phu đã chiếm lĩnh đến mức lư hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa! ba người đấu được bảy mươi chiêu, nhì tên yêu ma chỉ hoàn toàn có thể chống đỡ chứ không thể trả đòn. Tang Nhân vừa lo vừa nôn, mong muốn dùng hiểm chiêu, cầu thắng trong bại, nỗ lực là chưởng trái đẩy vào ngực của Lăng Vị Phong, chiêu này tên gọi Kim Giao Tiễn Vĩ, nhị chưởng cùng đẩy ra, chỉ việc Lăng Vị Phong giơ ngang chưởng gạt lại thì y sẽ trở thành Ô Long Xuyên Tháp, Ngân Long Đấu Giáp, Kim long quy Hải cấp tốc như năng lượng điện chớp. Lăng Vị Phong làm sao trúng kế, vai đề xuất chàng đưa ra sau, fan lách sang 1 bên, nhị chưởng phân ra, đấm thẳng vào be sườn buộc phải của Tang Nhân đều đều hai tiếng. Toàn thân của Tang Nhân bay vọt lên cao đến tứ năm trượng như 1 trái ước da, trên không trung y kêu thảm một giờ đồng hồ rồi rơi xuống ngọn Lạc Đà!
Tang Càn múa cây độc kiếm chém ngược lại, Lăng Vị Phong vung hai tay phóng vọt người lên rồi hạ xuống, chụp đem bối chổ chính giữa của Tang Càn, quát: "Ngươi cũng chim cút xuống núi mang lại ta!" rồi đại trượng phu vung tay lên, Tang Càn cũng bị ném xuống như một trái nhẵn da.
Xem thêm: Ngoisao - About: Báo Ngôi Sao
Phía bên đó Quế Trọng Minh với Dịch Lan Châu cũng múa nhì thanh bảo kiếm, chỉ thấy nhị luồng bạch quang nhoang nhoáng như nước ngân hà đổ xuống, chẳng rành mạch được bóng người, sau thời điểm Lăng Vị Phong hạ được Tang Nhân cùng Tang Càn, Quế Trọng Minh và Dịch Lan Châu cũng thu kiếm, dưới đất toàn là phần nhiều binh khí bị gãy, bè bạn của ba tên yêu thương ma chẳng ai còn khí giới lành lặn, Lăng Vị Phong quát: "Kẻ thủ ác đã biết thành tiêu diệt, phần đa kẻ sót lại hãy cun cút xuống núi!" bè đảng của tam yêu thương ù bổ chạy xuống núi.
Huyền Chân thấy Quế Trọng Minh võ công cao cường, thở dài nói: "Tôi không dám nhận fan làm sư điệt, bạn đã học tập được Đạt Ma kiếm pháp, sẽ là duyên phận của người! Từ nay tôi cũng không có tác dụng Chưởng trường phái Võ Đang nữa, xin nhường mang đến người!" Quế Trọng Minh kêu lên: "Này, sư thúc, hãy nhàn nhã đã. Tôi làm sao biết làm Chưởng môn?" Huyền Chân cũng không xoay đầu, thuộc vợ ck Hà Lục Hoa xuống núi, bảo lại cùng với bảy đệ tử: "Các fan hãy tại chỗ này an táng những sư tổ, nếu muốn học Đạt Ma tìm pháp thì nên theo Chưởng môn sư huynh của những người!".
Quế Trọng Minh ý muốn đuổi theo dẫu vậy Phó Thanh Chủ đã kéo chàng lại.
Dịch Lan Châu vừa lo vừa mừng, nói: "Lăng thúc thúc, ko ngờ gặp gỡ người làm việc đây. Người dân có biết không, lưu cô nương...".
Lăng Vị Phong nói: "Ta trở về là gồm một tâm sự".
Dịch Lan Châu nói: "Tâm sự? tại sao thúc thúc lại quăng quật Lưu cô nương ra đi cơ mà không một lời từ biệt, thúc thúc nghĩ thanh nữ sẽ chờ thúc thúc ở đây?".
Lăng Vị Phong nói: "Ta biết nàng sẽ không còn làm thế. Ta về bên là ý muốn lập một ngôi chiêu mộ giả cho thân phụ của con, năm xưa cha của con chỉ đường cho ta lên Thiên Sơn. Vậy còn bức thư ta nhờ con gởi mang lại Lưu cô nương...".
Dịch Lan Châu nói: "Xin lắp thêm lỗi, bé không thể gửi tận tay cho Lưu cô nương được". Lăng Vị Phong hỏi: "Tại sao?" Dịch Lan Châu nói: "Nàng tương tự như thúc thúc, ngay lập tức sáng hôm ấy đã vướng lại một phong thư rồi bỏ đi. Nhỏ không gặp mặt được nàng. Cả nhị phong thư bé đều giữ ở đây, lát nữa nhỏ sẽ giao cho thúc". Lăng Vị Phong lẩm bẩm: "Ta biết cố kỉnh nào thiếu phụ cũng làm thế. Ta sẽ đoán được thiếu nữ đã viết gần như gì. Con đừng gấp trao mang đến ta, làm dứt việc rồi tính tiếp". Dịch Lan Châu nói: "Con cũng ko đoán được các người suy xét gì, hai người rõ ràng là một đôi người yêu nhưng lại làm ra vẻ vô tình".
Lăng Vị Phong thở dài: "Lan Châu, con không hiểu biết đâu. Gồm câu vô tình là hữu tình, lúc tình chuyển sang sâu nặng nề thì trở cần nhạt nhẽo..."
Dịch Lan Châu nói: "Con ko hiểu, bé cũng không muốn hiểu. Nhỏ chỉ biết rằng hôm ấy thúc thúc đã từng mời giữ cô nương lên Thiên Sơn nhìn tuyết, nhưng hôm nay thì thúc lại ngồi đây thở than một mình, lần khần Lưu cô nương đã từng đi đâu rồi". Lăng Vị Phong cười khổ: "Con vẫn không hiểu! chúng ta không chỉ có trách oán thù than thở".
Phó Thanh chủ nói: "Ta biết nó đi đâu! Nó về bên Giang Nam, gặp lại chân tay cũ của Lỗ vương".
Quế Trọng Minh nói: "Phó bá bá, nhỏ cũng ko nghĩ fan đến đây".
Phó Thanh nhà cười nói: "Ta nuôi mập Hoàn Liên, nhỏ cũng không tồn tại người thân, ta không đến thì ai nhà hôn cho các con?" Quế Trọng Minh mỉm cười hì hì còn Mạo hoàn Liên thì mẩn đỏ cả mặt.
Hiệp cốt nhu tình chôn hàn hải, hero nhi nữ ẩn Thiên Sơn. Họ sẽ ở lại Thiên Sơn. Hai bạn Quế, Mạo kết hôn trước, Dịch Lan Châu vì cần thủ hiếu cho cha một năm buộc phải tạm gác lại chuyện cưới gả cùng với Trương Hoa Chiêu.
Phó Thanh Chủ sắp xếp hôn sự của họ rất chu đáo, cả một đôi đèn cầy long phụng cũng cài đặt trước cho họ.
Trong đêm động phòng hoa chúc. Quế Trọng Minh ngắm cô dâu dưới ánh nến, chỉ cảm thấy Mạo hoàn Liên trông đẹp hẳn lúc bình thường. Chàng chần chừ nói đa số lời ngọt ngào, chỉ chú ý tân nương sững sờ. Mạo hoàn Liên cũng không che được nỗi vui tươi trong lòng, tuy ko cười tuy nhiên mặt thì như hoa nở. Một hồi sau, Quế Trọng Minh thấy cô gái nghiêm nghị cơ mà thất gớm hỏi: "Hoàn Liên, muội ko vui sao?".
Mạo hoàn Liên nói: "Ai bảo muội không vui?".
Quế Trọng Minh nói: "Vậy muội vẫn nghĩ gì thế?".
Mạo trả Liên bật cười: "Muội vẫn nghĩ đến chàng thiếu niên dở hơi nghếch là huynh đây, sao chỉ biết ngồi đẫn đờ ra?".
Lúc này Quế Trọng Minh không hề ngờ nghệnh tí nào, chàng nói: "Kẻ dở người mới gồm phước, còn nếu như không làm sao cưới được một siêu mẫu như tiên". Vậy rồi nam giới vừa cười vừa ôm Mạo hoàn Liên vào lòng.
Thực ra Mạo hoàn Liên đang cân nhắc đến một điều khác. Nhưng mà nếu nói "tâm sự" thì hơi "nghiêm trọng" một chút, nàng chỉ nhớ mang lại một người, kia là đàn ông Nạp Lan Dung Nhược sinh sống tận gớm hoa. Lưu giữ lại ngày hôm ấy, trong căn lều ở Hồi Cương, nàng và hấp thụ Lan Dung Nhược vẫn từng chat chit với nhau suốt đêm.
Ở cách xa vạn dặm, bên trên lầu Bạch Ngọc chỗ tướng phủ, nạp Lan Dung Nhược cũng quan sát trăng nhớ người. Chàng đương nhiên không hề biết tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Mạo trả Liên, chàng không còn biết Mạo hoàn Liên cũng nhớ mang đến chàng.
Mộ đưa của Dương Vân Thông cũng khá được xây xong, Lăng Vị Phong tế bái tuyển mộ giả của sư huynh xong, vẫn định xuống núi, nhưng hôm nay chàng không cáo thoái Dịch Lan Châu nhưng mà đang đứng chú ý bức thư ngẩn ngơ.
Mười năm sau, Quế Trọng Minh phát triển thành tổ sư khai sáng chi phía Bắc của phái Võ Đang, quý ông tuân theo di lệnh của Trác tốt nhất Hàng, nhấn Trương Hoa Chiêu làm cho môn hạ của phái Võ Đang, học Đạt Ma tìm pháp, coi như là sư đệ của Quế Trọng Minh. Lăng Vị Phong được nhận y bát của hối Minh thiền sư, phát dương quang đãng đại phái Thiên Sơn, Phi Hồng cân nặng thì biến đổi Minh chủ của các tộc sinh hoạt Hồi Cương. Bà ta sống Thiên đánh thì ít mà cho thảo nguyên thì nhiều. Khi tất cả chuyện gì xảy ra, Lăng Vị Phong đang đi đến giúp bà, mang đến khi hoàn thành việc thì quay trở lại Thiên Sơn. Trong tương lai Lý tư Vĩnh chết trận làm việc Tứ Xuyên, bà xã của phái mạnh là Võ Quỳnh Giao vốn là môn sinh quan môn của Bạch phạt Ma Nữ, dắt nhì đứa đàn bà trở về Thiên sơn định cư. Tín đồ trong võ lâm trước đó có kể đến Thiên đánh ngũ kiếm, Ngũ tìm là Dương Vân Thông, Phi Hồng Cân, Sở Chiêu Nam, Tân Long Tử cùng Lăng Vị Phong. Sau khi ba fan Dương, Sở, Tân chết đi, trên giang hồ nước lại đổi call thành Thất kiếm. Thiên tô thất kiếm kế bên Phi Hồng cân nặng và Lăng Vị Phong còn có Quế Trọng Minh, Mạo trả Liên, Dịch Lan Châu, Trương Hoa Chiêu và Võ Quỳnh Giao. Lưu lại Úc Phương tuy không ở Thiên đánh nhưng cũng rất được gọi là Thiên Sơn bỏ ra hữu. Vào Ngũ kiếm có phản đồ vật Sở Chiêu Nam và kẻ nửa chủ yếu nửa tà Tân Long Tư, Thất tìm lại thêm giữ Úc Phương, người được call là Thiên Sơn chi hữu phần đông là hero nhi nữ. Thất kiếm tuy mang Thiên Sơn làm cho nhà, dẫu vậy lúc nào cũng để tâm tới sự việc đời, hay xuống Thiên Sơn. Những câu chuyện truyền kỳ của họ được dệt thành y ca, hát cho miền thảo nguyên.
Chính là:
Đã quen ngang dọc làm việc giang hồ, lại đem oán nói trường đoản cú đầu, như triều ái hận thường nặng nề dứt. Khói sương mờ ảo bịt tầm mắt, Thiên Sơn tìm khí lạnh hơn thu, Nga Mi tốt tái có người sầu.