Ngạn ngữ Nga tất cả câu: “Nếu gồm hai ổ bánh mỳ tôi sẽ buôn bán một ổ để sở hữ hoa hồng, cả trung khu hồn cũng cần được ăn uống”. Thật vậy, trọng tâm hồn là chỗ dễ bị tổn thương tuyệt nhất của nhỏ người, đồng thời cũng là nơi rất cần phải nuôi dưỡng nhiều nhất. Một trung tâm hồn đẹp rất cần phải gieo mọi hạt tương tự của hi vọng, hạnh phúc, niềm tin; đề nghị được âu yếm tưới nước. Hạt giống vai trung phong hồn là tổng phù hợp những câu chuyện để nuôi dưỡng trung ương hồn của mỗi người, bất cứ ai ai cũng có thể tìm thấy bạn dạng thân mình giữa những mẩu chuyện giản dị, thông thường nhưng đầy triết lí nhân sinh. Dưới đây là tổng hợp những câu chuyện Hạt giống tâm hồn tốt nhất:
1.Bạn đang xem: Những câu chuyện hạt giống tâm hồn
Đừng biến đổi thế giới
Ngày xưa, có một vị vua cai trị cả một quốc gia rộng lớn. Một ngày nọ, ông đưa ra quyết định vi hành đến những vùng đất xa xôi duy nhất của đất nước. Lúc về cung điện, ông phàn nàn rằng chân ông khôn xiết đau. Điều này cũng trọn vẹn dễ hiểu, bởi đó là lần đầu tiên ông thực hiện một chuyến đi dài như vậy, trong những lúc đó, những con đường ông đi qua đều gập ghềnh, sỏi đá. Bực mình vị bị hầu hết cơn nhức mỏi hành hạ, ông chỉ thị cho tất cả các tuyến phố trong vương quốc phải được bao phủ bằng domain authority súc vật. Tất nhiên đó là một mệnh lệnh rất khó thực hiện và tốn kém cả về sức người, mức độ của nhưng mà vẫn không có ai dám khuyên nhủ can nhà vua.
Thế rồi cuối cùng, một tín đồ hầu thận trọng đã anh dũng đứng ra bức tường ngăn nhà vua. Anh ta nói:
– tại sao quốc vương lại hoàn toàn có thể tiêu tốn ngân khố một cách vô ích như vậy ạ? nguyên nhân Người ko cắt mọi miếng da trườn êm ái bao phủ quanh đôi chân trần của mình? Như vậy, không những chân fan sẽ không hề bị đau khi trải qua những con đường khấp khểnh sỏi đá nữa cơ mà cả vương vãi quốc cũng sẽ tiết kiệm được tương đối nhiều thời gian, công sức, của cải!
Nhà vua rất quá bất ngờ trước lời đề nghị lạ lùng của tín đồ hầu, nhưng rồi sau đó ông cũng đã đồng ý. Vậy là song giày thứ nhất trong lịch sử vẻ vang đã ra đời.
Đôi khi trong cuộc sống, bọn họ không nên bắt cả nhân loại phải biến hóa theo mình, điều bọn họ cần, đơn giản chỉ là đổi khác tầm chú ý và cách cân nhắc của bản thân nhưng mà thôi.
2.Giá trị của thời gian
Có một tín đồ rất keo dán kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám chi tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để đạt được cả một gia tài lớn.
Không ngờ một ngày, Thần Chết đột nhiên mở ra đòi đưa anh ta đi. Hôm nay anh ta mới phân biệt mình chưa kịp trải nghiệm chút gì trường đoản cú số tiền kia. Anh ta bèn nề hà nỉ:
- Tôi chia một trong những phần ba gia tài của tôi đến Ngài, chỉ cần cho tôi sinh sống thêm 1 năm thôi.
- ko được. – Thần bị tiêu diệt lắc đầu.
- Vậy tôi gửi Ngài một nửa. Ngài mang lại tôi nửa năm nữa, được không? – Anh ta thường xuyên van xin.
- ko được. – Thần bị tiêu diệt vẫn không đồng ý.
Anh ta cấp nói:
- Vậy… tôi xin giao tất cả của cải đến Ngài. Ngài đến tôi một ngày thôi, được không?
- không được. – Thần chết vừa nói, vừa giơ cao loại lưỡi hái bên trên tay.
Người bầy ông tuyệt vọng cầu xin Thần bị tiêu diệt lần cuối cùng:
- cố kỉnh thì Ngài mang đến tôi một phút để viết di thư vậy.
Lần này, Thần bị tiêu diệt gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng:
- Xin hãy ghi nhớ: “Bao nhiều tiền tài cũng không cài đặt nổi một ngày
3. Nơi bắt đầu nguồn của việc trưởng thành
Hồi còn nhỏ, tôi bao gồm một bạn hàng xóm nhưng mọi bạn gọi là bác bỏ sĩ Gibbs. Ông không giống như bất kỳ bác sĩ như thế nào tôi từng biết, ông rất đơn giản và thánh thiện từ, độc nhất là đối với lũ nhóc đậm cá tính chúng tôi.
Ngoài giờ làm các bước cứu người, bác sĩ Gibbs hay trồng cây. Ông ý muốn biến mảnh đất rộng 10 mẫu mã tây của chính mình thành một vùng rừng núi mà! Vị bác sĩ hiền lành ấy gồm những định hướng trồng cây khôn cùng thú vị, ngược hẳn với hình thức mà mọi người cho là hiển nhiên. Không bao giờ ông tưới nước cho phần nhiều cây mới sinh trưởng – ông lý giải với tôi rằng tưới nước đang làm chúng sinh ra hư hỏng, và cầm cố hệ cây tiếp đến sẽ ngày một yếu đi. Chính vì như vậy cần đề nghị tập mang lại chúng đối mặt với tự khắc nghiệt. Cây làm sao không chống chịu nổi sẽ bị nhổ vứt ngay tự đầu.
Xem thêm: Nhạc Chế Tết Hay - Tân Tây Du Ký Phiên Bản Việt
Rồi ông lí giải cho tôi bí quyết tưới nước cho phần đông cây rễ mọc trên cạn, để khi thô hạn thì chúng sẽ buộc phải tự bén rễ sâu mà tìm mối cung cấp nước. Thảo nào, chẳng khi nào tôi thấy ông tưới cây cả. Ông trồng một cây sồi, hàng tháng thay bởi tưới nước, ông rước tờ báo cuộn quanh tròn lại cùng đập vào nó: Bốp! Bốp! Bốp! Tôi hỏi ông tại sao lại có tác dụng vậy thì ông trả lời: để triển khai nó chú ý.
Bác sĩ Gibbs từ bỏ giã cõi đời nhì năm sau khoản thời gian tôi xa gia đình. Giờ đây, về chú ý lại các hàng cây nhà ông, tôi lại như hình dung ra dáng ông vẫn trồng cây 25 năm về trước. đa số thân cây ngày ấy nay đã lớn mạnh dạn và tràn trề sức sống. Như các thanh niên cường tráng, mỗi sáng bọn chúng thức dậy, từ hào ưỡn ngực với sẵn sàng tiếp nhận những gian nan, thử thách.
Vài năm tiếp theo tôi cũng từ bỏ trồng đem hai cây xanh. Ngày hè cháy nắng tôi tưới nước; trời đông tôi xịt thuốc và cầu nguyện cho chúng. Bọn chúng cao sắp chín mét sau nhì năm, tuy vậy lại là phần đa thân cây luôn nương tựa vào bàn tay tín đồ chăm bẵm. Chỉ việc một ngọn gió lạnh lướt qua, chúng đã run rẩy với đánh cành nhanh lẹ – trông chẳng khác gì hầu hết kẻ yếu ớt đuối!
Chẳng bù cùng với rừng cây của bác sĩ Gibbs. Coi ra nghịch cảnh cùng thiếu thốn trong khi lại có ích cho chúng hơn sự đầy đủ.
4. Các vết đinh còn mãi
Một cậu nhỏ nhắn nọ bao gồm tính xấu là rất lôi cuốn nổi nóng. Một hôm, thân phụ cậu gửi một túi đinh mang lại cậu rồi nói: “Mỗi khi nhỏ nổi nóng với ai đó thì nên chạy ra sau nhà với đóng một cây đinh lên chiếc hàng rào gỗ”.
Ngày đầu tiên, cậu nhỏ xíu đã đóng toàn bộ 37 cây đinh. Tuy nhiên sau vài ba tuần, cậu bé xíu tập kiềm chế dần cơn giận của chính mình và số lượng đinh đóng góp lên mặt hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhỏ nhắn nhận thấy rằng kìm giữ cơn giận của bản thân dễ rộng là buộc phải đi đóng góp một cây đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu bé nhỏ đã không nổi giận một lần như thế nào trong xuyên suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm, hiện thời nếu sau hàng ngày mà con không thể nổi giận cùng với ai dù chỉ một lần, bé hãy nhổ một cây đinh thoát khỏi hàng rào”.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu nhỏ bé vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã hết cây đinh như thế nào trên hàng rào nữa cả. Người thân phụ liền đến mặt hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu: “Con đã làm cho rất tốt, nhưng con hãy nhìn đa số lỗ đinh còn còn lại trên hàng rào xem. Mặt hàng rào đã không y hệt như xưa nữa rồi. Nếu bé nói điều gì trong cơn giận dữ, những khẩu ca ấy cũng giống như các lỗ đinh này, bọn chúng để lại vệt thương cạnh tranh lành trong tâm người khác. Mặc dù rằng sau đó con có nói nhu cầu lỗi từng nào lần đi nữa, vệt thương đó vẫn tồn tại lại mãi. Bé hãy luôn nhớ: dấu thương lòng tin còn đau đớn hơn cả đầy đủ vết yêu thương thể xác. Những người dân xung quanh ta, đồng đội ta là đa số viên đá quý. Họ khiến cho con cười cùng giúp con trong vô số chuyện. Chúng ta nghe con than phiền khi con gặp gỡ khó khăn, cổ vũ nhỏ và luôn luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cùng với con. Do thế, hãy nhớ rước lời cha…”
5. Thứ quý giá nhất trên đời
Tại một làng mạc chài nọ, bao gồm một chàng thanh niên nhân từ và xuất sắc bụng, thao tác làm việc rất siêng chỉ. Ngày nọ, trên phố về nhà, đấng mày râu lượm được một cái chai nhỏ. Vị tò mò, nam giới tìm cách tháo bằng được nắp chai ra. Bất ngờ từ vào chai cất cánh ra một làn sương trắng và vị thần to con xuất hiện.
Vị thần liền đựng tiếng nói: “Đừng sợ! Ngươi là ân nhân của ta, ta mang đến ngươi cha điều ước. Nào! Hãy mong đi hỡi con trai trẻ tuổi“.
Ước gì nhỉ? Chàng đắn đo và trả lời: “Thần mang đến tôi thời gian để để ý đến nhé!“.
– Được thôi. Từ đây mang lại chiều ngươi cần nghĩ ra đấy.
Chàng đi dọc theo bãi tắm biển và suy nghĩ. Trê tuyến phố đi chàng gặp gỡ một đám con nít hồn nhiên, vô bốn chơi đùa say mê. Nhìn những khuôn mặt thiên thần, phái mạnh thấy cuộc sống mới đẹp làm cho sao. Đi tiếp, chàng gặp một đàn ông trai trẻ quyên sinh cứu các người nghèo khó thoát khỏi một đội nhóm trộm cướp. Tấm lòng nghĩa hiệp đó khiến cho chàng khâm phục.
Chàng lại liên tiếp đi với thấy một chỗ đông người vây quanh một cố kỉnh già. Thì ra có một bé cá voi mắc cạn nhận ra vào bờ. Mọi tín đồ định giết mổ nó để lấy thịt bán. Người lớn tuổi nói: “Những gì trực thuộc về biển khơi cả hãy trả về cho biển lớn cả“. Vậy là chú cá voi được cứu vãn sống.
Hoàng hôn buông xuống. Vị thần chỉ ra hỏi: “Ngươi sẽ nghĩ ra chưa?“. đấng mày râu trai trả lời: “Vâng, xin thần hãy ban mang lại tôi sự ngây thơ, hồn nhiên của trẻ em thơ; một trái tim nghĩa hiệp, can đảm của tuổi trẻ và một tấm lòng nhân ái, vị tha của người từng trải“.
Vị thần trả lời: “ Thật xứng đáng ngạc nhiên, ngươi đã bao gồm thứ giá trị nhất trên thế gian này”