Bích Ngọc
Ca sĩ Phi Nhung. (Hình: Facebook Phi Nhung Pham)Tôi tự nhủ với lòng mình nên viết hoặc đăng hình ảnh gì cho bạn bè vui vẻ, thoải mái khi mọi người ghé qua Facebook của mình.
Bạn đang xem: soundhound
Thế nhưng, cuộc sống hay tâm trạng của mình đâu phải lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Có những lúc ngoại cảnh hay sự việc nào đó xảy ra chung quanh bắt buộc ta phải suy tư.
Tôi nghe tên và biết đến cô ca sĩ có lòng thương người, giúp đỡ trẻ em mồ côi, nghèo khổ đã lâu. Thành ra để ý đến cô như cô tiên xinh xắn bước ra từ câu chuyện cố tích có thật, vậy thôi.
Bận bịu với công việc, những đổi thay, những lo toan hằng ngày nên hình ảnh của cô ấy lãng quên đâu đó trong trí nhớ, vốn đã quá nhiều điều chất chứa.
Thứ Ba đi làm, giờ nghỉ trưa ngồi ngoài xe đọc tin nhắn cô bạn thân bên Đức. Hiền viết: “Ngọc ơi! Hôm nay đọc tin buồn về sự ra đi của người ca sĩ có một giọng hát đặc biệt, một nhân dáng đẹp, một tâm hồn nhân hậu tuyệt vời – tiếc thương quá. Tự nhiên nhìn hình cô ấy với mái tóc buông mềm, mình chợt nhớ bài ‘Tóc Xưa’ của Ngô Thụy Miên (thơ Dương Văn Thiệt) và nghĩ rất hợp với giọng của Ngọc.”
Suốt buổi làm việc tâm trạng tôi thấy bâng khuâng quá, thật chạnh lòng.
Cách đây mấy năm tôi có đọc bài thơ “Tóc Xưa” của thi sĩ Dương Văn Thiệt. Ông là bác sĩ trước năm 1975, sau qua định cư ở Anh vẫn tiếp tục theo nghề y.
Xem thêm: Lời Giải Chi Tiết Mã Đề Thi Môn Lý Thpt Quốc Gia 2017 Từ Bộ Gd&Đt
Lời bài thơ theo thể lục bát thật hay và cảm động. Diễn tả về mái tóc của người vợ thương yêu đã khuất. Thi sĩ đưa người đọc qua nhiều cung bậc cảm xúc thật lãng mạn:
“Mượt mà một thuở tóc thềGió lùa qua tóc mân mê vai mềmSợi nào đánh rớt bên thềmNhặt về chờ tối ru đêm giấc nồng”
Rồi chính mình chợt ngậm ngùi cảm nhận được sự vô thường của cuộc sống khi đọc đoạn kết:
“Tóc xanh hôm trước bạc màu hôm nayTóc xưa giờ đã xa baySợi buồn ở lại ngắn dài xót xa.”
Thứ Tư ngày nghỉ làm, nhớ lời hứa với cô bạn Hiền, tôi tìm nghe “Tóc Xưa” được nhạc sĩ Ngô Thụy Miên phổ nhạc.
Tối ôm đàn hát Thu.
Thôi thì mượn lời thơ, dòng nhạc để nhớ về cô ca sĩ với mái tóc buông mềm, giờ đã đi xa…
Xin cảm ơn và tri ân cô đã giúp đỡ cho biết bao mảnh đời bất hạnh, cho các em nghèo khổ trên quê hương mình.
Lòng tử tế và lời nói dịu dàng cần lắm trong cuộc đời này để xoa dịu những đau khổ, tai ương mà con người có lúc phải gánh chịu như hoàn cảnh hiện tại.
Nếu ta không giúp được ai, xin đừng buông lời ác hay nói xấu. Hãy nuôi dưỡng tâm hồn bằng tình yêu thương và chia sẻ khi ta có thể.
Tóc Xưa
Thơ Dương Văn Thiệt
Ngày nào nhặt tóc quanh đâySợi nằm bên gối sợi bay ra vườnSợi dài buộc mối yêu thươngSợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê
Mượt mà một thuở tóc thềGió lùa qua tóc mân mê vai mềmSợi nào đánh rớt bên thềmNhặt về chờ tối ru đêm giấc nồng
Sợi nào sáng gội chiều hongGió đưa hương tóc qua song cửa mànhLạc vào ngõ vắng nhà anhQuen người quen cảnh không đành rời xa
Tóc nào đen óng hôm quaGởi vào trang sách bên ta mỗi ngàySợi nào là sợi tóc maiLòa xòa bên trán làm ai phải lòng
Để mà sáng đợi chiều trôngSợi kề bên má sợi hôn môi ngườiSợi nào từ thuở đôi mươiTóc tơ se kết tiếng cười nỗi đau
Sợi nhìn ngày tháng qua mauTóc xanh hôm trước bạc màu hôm nayTóc xưa giờ đã xa baySợi buồn ở lại ngắn dài xót xa.