trungvietlaptop.com - giờ đồng hồ thì em đã chuẩn bị lên xe pháo hoa về công ty chồng. Tôi chần chừ phải sẽ yêu cầu gượng dậy mà sống tiếp ra sao nữa.
Bạn đang xem: Khi người yêu đi lấy chồng
Năm nay tôi 25 tuổi. Tình nhân của tôi hèn tôi 3 tuổi. Công ty chúng tôi quen nhau qua hầu hết dòng tin nhắn. Tôi chỉ biết được rằng em là người ở làng bên. Nhưng điều này không quan trọng vì qua phần đông tin nhắn, cửa hàng chúng tôi đã chia sẻ với nhau rất nhiều nỗi niềm vào cuộc sống. Từ bỏ đó, chúng tôi hiểu về con tín đồ nhau hơn.
Năm đó em thi trượt đh và cực kỳ buồn. Vì ao ước làm em vui lên, tôi đã đưa ra quyết định hẹn gặp gỡ em. Đó là lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau sau 7 tháng quen thuộc biết. Em là một cô gái xinh đẹp. Cuộc gặp gỡ không dài cơ mà cũng đầy đủ để công ty chúng tôi kể lẫn nhau nghe về gia đình và bạn dạng thân mình. Tôi chẳng cất giếm em chuyện tôi có trong mình bệnh lý teo cơ dt từ bố tôi. Tưởng chừng khi biết chuyện này, em đang xa lánh tôi nhưng mà ngược lại, em càng tỏ ra thân thiện, gần gụi với tôi hơn.
Một thời gian sau, tôi ngỏ lời hy vọng em làm bạn gái. Em bảo cần thời gian để học cần chưa muốn thì thầm yêu đương. Em nói tôi hóng em thi đại học hoàn thành đã. Tôi gật đầu đồng ý chờ. Rồi em cũng thi đỗ vào trong 1 trường trên hà nội nhưng do chi tiêu trên đó mắc đỏ, em đã xin học tại cửa hàng của trường làm việc Nam Định. Lúc đó, tôi đang học năm 2 nghề sửa chữa máy vi tính ở nam Định.
Cuối cùng em cũng ra quyết định làm bạn gái của tôi. Chúng tôi chia sẻ với nhau phần lớn khó khăn, ai oán tủi vào cuộc sống. Em thường xẹp phòng trọ của tôi chơi. Hoặc tôi nhờ các bạn chở qua khu vực em. Trong suốt thời gian yêu nhau, em không hề yên cầu tôi bất kể món quà đắt tiền nào, thậm chí là hoa tôi cũng mới tặng cho em được 2 lần hôm sinh nhật em và 8/3. Em chỉ cần tôi luôn ở bên em. Chính vì thế đề xuất tôi càng yêu thương em hơn.
Tình cờ tôi phát hiển thị thỉnh phảng phất em vẫn khóc thầm. Tôi hỏi thì em bảo thốt nhiên khóc chũm thôi. Sau dần, tôi hiểu em khóc bởi vì tôi, bởi tương lai của chúng tôi. Gồm lần tôi nghe nói một người các bạn đã khuyên răn em vứt tôi đến đỡ khổ tuy vậy em ko chịu. Em đã giận nhau với bạn đó. Nghe vậy, tôi quyết trung tâm làm em hạnh phúc. Tôi nghĩ còn nếu như không yêu tôi, em sẽ không phải khổ.
Xem thêm: Học Đàn Cổ Tranh Trung Quốc (Đàn Guzheng) Ở Quận 6, Tìm Hiểu Đàn Tranh Trung Quốc Guzheng Là Gì
Ảnh minh họa |
Vậy là tôi cố gắng tìm một cô gái khác để em quên tôi đi. Nhưng chẳng gồm ai được như em. Chưa yêu cầu tôi nói đến bệnh tình của chính bản thân mình mà chỉ nên biết nhà tôi nghèo là họ đang tránh xa. Nắm rồi, em cũng phát hiển thị tôi nhắn tin cho những cô gái khác. Vậy là em hờn giận tôi. Tính từ lúc đó, tôi từ hứa vẫn chỉ thông thường thủy với em. Dù không có đủ điều kiện vật chất để cho em tuy thế tôi cũng trở nên làm em hạnh phúc với tình thân của mình.
Sau lúc học xong, tôi xin việc ở một shop điện tử nhỏ. Bạn ta trả mang đến tôi 500 ngàn một tháng với nuôi ăn một bữa. Tôi dành 200 nghìn nhờ mẹ đong gạo để nạp năng lượng mỗi tháng. Số chi phí còn lại, tôi duy trì để thời điểm cuối tháng xuống địa điểm em chơi. Em bảo tôi đừng xuống nhưng mà vất vả. Nhưng tôi vẫn đúng hẹn mang đến thăm em dù đi làm về muộn tốt trời mưa rét. Tôi đi làm được 1 năm thì xin ngủ vì sức khỏe không đủ và cũng bởi vì lương thấp.
Tôi chuyển sang có tác dụng một các bước qua internet mang lại một doanh nghiệp dưới Hà Nội. Hàng tháng, bọn họ trả cho tôi 3 triệu. Số tiền đó ở quê là sẽ đủ nhằm sống. Tôi vẫn liên tục đến thăm em. Tôi đang hỏi cưới em làm bà xã nhưng em bảo nên đợi em học kết thúc đã. Tôi đồng ý chờ em. Em bảo hôm cưới sẽ mặc áo dài. Tôi bảo em mặc gì rồi cũng đẹp. Vậy là tôi lành mạnh và tích cực làm việc, tiết kiệm tiền lương để đợi ngày cưới mua bộ quà tặng kèm theo em một cỗ áo dài với nhẫn cưới thiệt đẹp. Em bảo hôm cưới vẫn cõng tôi qua cầu vào nhà em. Tôi vui miệng vô cùng. Rồi em cũng học hoàn thành và về nói với bố mẹ em chuyện của bọn chúng tôi. Chị em em bảo nếu em rước tôi thì đã tự tử.
Tôi cố gắng yêu cầu em mang lại tôi sang chạm chán mặt hai chưng bên nhà nhằm nói chuyện. Nếu cha mẹ em vẫn không gật đầu đồng ý thì tôi sẽ buông tay, mang lại em được hạnh phúc. Tôi không muốn chưa làm cái gi mà đã nên từ quăng quật nhưng em ko cho. Trước sức nghiền của gia đình, em đòi chia tay. Em bảo đã quá mệt mỏi mỏi, chán nản và ý muốn buông xuôi. Tôi rất đau lòng. Tôi muốn gặp mặt mặt và thủ thỉ với em cơ mà em ko đồng ý. Em bảo không muốn tạo hy vọng gì cho tôi nữa.
Giờ em đã gật đầu đi chạm chán mặt theo sắp xếp của gia đình. Em đau, tôi cũng đau. Tôi vẫn khóc đến tình yêu của nhì đứa. Tôi không nghĩ cảm tình của công ty chúng tôi lại phải chấm dứt như vậy. Từ ngày em đòi chia tay, tôi chán nản, gục vấp ngã và bỏ bễ công việc. Tiếng thì em đã sắp tới lên xe cộ hoa về bên chồng. Tôi đắn đo phải sẽ cần gượng dậy mà lại sống tiếp ra làm sao nữa./.