***
Trong căn phòng nhà bếp ấm áp, vòng tay Phương Đông quấn quanh người vợ. Đang có tác dụng thức ăn, an toàn vùng vằng đẩy anh ra:
-Để yên cho em có tác dụng mà...Em nấu chè...Anh lên đùa với anh Diệp Vũ đi!
-Ừ...
Bạn đang xem: Đã là chuyện của hôm qua
Phương Đông lên phòng khách. Niệm bởi đưa hai con mắt thơ ngây quan sát anh:
-Bác ơi! Sao bác lên vậy?
-Ừ...Bác sợ hãi Niệm Bằng ăn uống hết bánh của bác bỏ nên bác bỏ lên coi chừng...
-Niệm Bằng...Gọi là chú thôi con...Con gọi là "bác", chưng buồn, ăn hết bánh của con luôn luôn kìa.
Niệm bằng giương hai con mắt to tròn nhìn Phương Đông...Nó cũng thích hotline chú hơn. Mà lại Phương Đông vẫn nói, hotline là "chú", sẽ bắt em bé trong bụng cô bình yên ngủ yên, ko được ra phía bên ngoài nữa...
-Nhưng em bé...
-Em bé nào? Em nhỏ nhắn của con trong nhà mà...
-Em nhỏ nhắn trong bụng cô...
Hiểu ra, Diệp Vũ cười cợt sặc sụa...Thằng tinh ranh này, mới bé nhỏ xíu vắt mà đã bị dụ dỗ rồi.
-Không sao đâu con...Con phù hợp em bé thì sau đây theo xin cô an ninh đấy. Chú không có quyền gì đâu...Thấy ba không? Chú tương tự như ba vậy. Chú đề nghị sợ cô mà...
-Dạ...
Thằng bé xíu gật đầu, hoành tráng chạy vào bếp:
-Cô ơi! nhỏ sẽ điện thoại tư vấn chú là chú...Sau này cô sinh em bé, ko được nhằm chú mang theo nha. đến Niệm Bằng mang về nhà!
Sau phút ngơ ngác, nhìn gương mặt đỏ bừng vì chưng cười của chồng, bình an mới gọi ra...Cô cũng đỏ mặt dẫu vậy là đỏ vì ngượng ngùng, bởi vì hạnh phúc. Tay cũng đặt xuống bụng mình.
...Buổi tối:
-Em! Anh mệt nhọc quá...Bóp vai đến anh đi!
An Ninh êm ả xoa bóp cho chồng...Được 1 lát, tự dưng anh lên tiếng:
-Khoan đã...Cách 1 lớp áo ko thấy dễ chịu chút nào...Để anh...
Anh cởi phăng mẫu áo sơ mi...Thân hình è cổ trụi của chồng khiến an toàn càng ngượng hơn:
-Anh...anh mặc áo vào đi! Em....
Cô mặc dòng áo ngủ bằng tơ màu sắc trắng, quà tặng kèm của mẹ ck khi bà trường đoản cú Mỹ về thăm...
Không thừa hở hang tuy nhiên phô bày hết những đường cong hay mỹ. Phương Đông cụng nhẹ vào trán cô.
-Tới bây giờ còn không tự tin sao em? Niệm bởi đã lên tiếng...Mình cũng nên lành mạnh và tích cực một chút...Đừng làm cho tất cả những người làm chú như anh mất phương diện chứ em.
-Anh...
Phương Đông hôn vợ nồng nàn...
Cô cũng hôn lại anh...Nụ hôn vẫn tồn tại nhút nhát tuy vậy đã chứa trong những số ấy ân tình, không miễn cưỡng, cũng chưa phải vì xin lỗi.
Xem thêm: Những Hình Xăm Ý Nghĩa Về Tình Yêu Đẹp Nhất, Hình Xăm Chữ Ý Nghĩa Về Tình Yêu
Anh hơi cuồng nhiệt...Cử chỉ tất cả phần mạnh dạn bạo khiến cô e ngại:
-Anh...nhẹ một chút...Em sợ...con...
Những động tác cử chỉ hơi trầm lắng rồi dứt hẳn. Phương Đông sững sờ:
-Ý em là...
-Em new thử hồi chiều- Mặt bình yên đỏ rực nhưng mà tràn trề sung sướng- Em chắc chắn là...có rồi...
Làm cha?
Phương Đông sững fan trong chốc lát...khiến an ninh cũng cần giật mình:
-Anh....anh Đông!
-Ừ...Em thế đồ đi...Mình đi khám đa khoa kiểm tra đi em!
-Anh à...nhưng cơ mà bây giờ...
-Đi bình chọn đi em...Anh đích thực không chờ được...
——————-
Phương Đông ngồi trước cửa phòng đợi...
Anh sẽ hạnh phúc...Hạnh phúc là vì tay Phương Đông giành lấy cùng giữ chặt. Rồi ra tan vỡ, chỉ có thể là do thiết yếu anh thôi!
Nhớ lại 2 tháng trước, trong căn phòng nhỏ, anh cũng từng ân hận hận, vì sao mình lại tạo cơ hội cho họ, lại cởi sợi dây đến họ...Liệu có khi nào...họ làm Phương Đông đau khổ đến chết không?
Anh hình dung đến gương mặt thanh tú của An Ninh, nghĩ mang đến một cô nàng kiên cường, yêu mẹ, yêu thương bà, không dẹp vứt lòng trường đoản cú trọng phiên bản thân...Cô là vợ anh...Và cô không thờ ơ với anh!
Cho họ một lần đối diện chính là cho bản thân một cơ hội để toá gỡ nút thắt vào lòng.
Quả nhiên trường đoản cú hôm đó bình an đã không còn thờ thẫn nữa...Những nụ hôn của cô ấy và anh nồng dịu hơn, toàn trung tâm toàn ý hơn...Chuyện chăn gối vk chồng kề bên tiếng hằm hừ trầm thấp còn có tiếng rên khẽ hạnh phúc...Trong vòng tay Phương Đông, bình yên hoàn toàn buông thả chính mình...
Em mến anh...
Tại sao không hẳn là em yêu thương anh?
Thương có nghĩa là đã xem anh như 1 gia đình. An toàn cần gia đình hơn là buộc phải một tình yêu...Phương Đông đã là người thân thiết nhất đời cô...Trọn đời này cô là của anh...Trọn vẹn!
Một chút phương pháp, buông tay để mình đem lại được nhiều...Còn trường hợp mất đi, chỉ hoàn toàn có thể trách mình chưa làm cho người ta bịn rịn để coi ngày trong ngày hôm qua đã là dĩ vãng.
Anh 31 tuổi, cô new bước qua tuổi 22, cuộc sống hôn nhân còn cực kỳ dài, trong thời điểm tạm thời thắng không tức là mãi mãi...Một giây sơ sẩy sẽ để tất cả trở thành khủng hoảng bong bóng xà phòng...Vất vả lắm mới kiếm được song quãng đường bảo quản mới là điều phải bận tâm.
Bên cạnh bọn họ còn đó một Kiều Sương Diệp, một Trình trung tâm Ninh ghét bỏ hạnh phúc, chuẩn bị sẵn sàng bước vào bất kể khi nào...
Từ trong phòng khám, bình yên bước ra:
-Sao rồi em?
-Chúc mừng ông..Bà bên đã có thai 5 tuần...Thai khôn cùng khỏe mạnh...
An Ninh cười cợt rạng rỡ.
Con cái...Một thú vui và thêm một gánh nặng...Sinh ra một sinh mệnh vốn khó, đắp bồi đến sinh mạng ấy béo lên và có ích càng khó gấp đôi.
Phương Đông đưa tay quàng lên trên người vợ:
-Về thôi em...Anh đề nghị nghĩ thêm vài cái brand name của con new được.
Mọi đau khổ xin gác lại hôm qua...Tương lai cũng đang mở rộng. Còn tồn tại một đoạn đường dài chúng ta sẽ đề nghị đi.
———————————————————-
Một xong xuôi chưa hẳn là vừa lòng mọi người. An ninh vẫn chưa quay trở lại với gia đình,Phương Đông vẫn chưa câu kết và gật đầu đồng ý những tín đồ thân.Những kẻ xấu không bị trừng trị...Song, đời nhiều lúc là vậy...Chỉ phải ta nỗ lực nắm bắt hạnh phúc, chớ nên quan tâm đến quá nhiều. Những thứ thuận theo thoải mái và tự nhiên mà chuẩn bị xếp...